Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 231 “Sao anh lại đến đây?”
Đột nhiên Vũ Hàn nói như vậy, trong đôi mắt đen huyền của cậu bé ngập tràn sự giận dữ. Ngô Ngọc Khiết ngây người, đứa cháu trai vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nói ghét bà ta? Lâm Mặc Ca cũng giật mình theo. Cô dịu dàng lau nước mắt cho con trai: “Vũ Hàn ngoan, con không được nói với bà nội như thế, con biết chưa? Bà nội không sai, là mẹ sai, mẹ không nên tự làm theo ý mình tới đây để làm phiền cuộc sống của con. Chỉ vì bà nội thương Vũ Hàn nên mới giận mẹ, do mẹ làm không đúng.” “Hu hu... con không quan tâm, con không để mẹ đi đâu...” Vũ Hàn vẫn luôn bình tĩnh như người lớn chưa từng thất thổ như này trước mặt người khác. Nhưng bây giờ cậu bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, một đứa trẻ không hiểu chuyện, sắp mất đi mẹ mình. Mắt Ngô Ngọc Khiết lóe lên, bà ta không ngờ rằng Lâm Mặc Ca lại nói đỡ cho mình, hơn nữa còn thừa nhận lỗi sai. Nhìn hai mẹ con khóc đến mức không ra tiếng, trong lòng bà ta cũng không mấy dễ chịu... Mặc dù Vũ Hàn có khổ sở cầu xin thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định... Giống như hạnh phúc đi trộm được, đến một lúc nào đó sẽ phải hoàn trả về. Những thứ không thuộc về cô, bất luận thế nào cô cũng không thể có được... Sao trời vận động, thời gian chảy trôi. Chớp mắt đã vào cuối thu. Từ lúc đến đất nước xinh đẹp và xa lạ này, thời gian trôi đi thật nhanh. Hôm nay Lâm Mặc Ca vẫn nằm trên xích đu phơi nắng như mọi ngày. nhất. Đã vào cuối thu nhưng thời tiết vẫn rất ấm áp. Chẳng trách nơi này được mệnh danh là thánh địa an dưỡng tốt Nguyệt Nhi đang cầm vòi sen tưới nước cho hoa cỏ trong vườn, nhưng
cô bé nào có thích tưới nước, chẳng qua chỉ muốn cá cược với đứa trẻ nhà bên mà thôi. Nghe nói hoa của ai nở vừa đẹp vừa lớn nhanh, khi lễ Giáng sinh đến sẽ nhận được một phần quà bất ngờ. Nguyệt Nhi vốn dĩ đã dành tình cảm đặc biệt với những món quà, đương nhiên cảm thấy cực kì hưng phấn với chuyện này. Từ khi chuyển đến thị trấn yên tĩnh này, tính đến nay đã được gần hai tháng. Nguyệt Nhi vẫn luôn hoạt bát hiếu động, rất nhanh đã hòa đồng được cùng với đám trẻ hàng xóm. này. Còn cô cũng dần quen thuộc được với cuộc sống có tiết tấu chậm Nếu như cả đời này có thể sống an bình thế này thì quả là niềm hạnh phúc lớn nhất. Chỉ có điều... Cô vẫn thường hay nhớ nhung Vũ Hàn, bởi vì Ngô Ngọc Khiết đã thu điện thoại của Vũ Hàn nên hai người đã hoàn toàn mất liên lạc. “Mẹ ơi, hoa mà Nguyệt Nhi trồng nở rồi này!” Cô bé đặt vòi nước xuống, vui sướng chạy tới khoe mẹ. "" “Đấy chính là kết quả mà Nguyệt Nhi đã dày công chăm sóc nó đấy. “Vâng, đợi hoa nở to hơn, đẹp hơn nữa, Nguyệt Nhi sẽ hái xuống cho em gái!” Nguyệt Nhi ra dáng người lớn xoa bụng mẹ một cách vô cùng nhẹ nhàng. lên. Khi hai mẹ con đang âu yếm nhau, đột nhiên một tiếng động lớn vang Sau đó một chiếc xe thể thao màu xanh dương nhìn vô cùng ngầu đỗ bên ngoài sân. Lâm Mặc Ca hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đua đỏm dáng này thì cô đã biết người đến nhà mình là ai. Nguyệt Nhi dang hai cánh tay nhỏ ra rồi chạy tới: “Bố nuôi! Sao bố lại đổi sang xe khác rồi?” Lâm Sơ Bạch bước xuống xe, hiếm khi anh ta mặc một bộ thường phục màu trắng nhạt, nhưng trên đầu lại đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng cực kì làm đỏm. Anh ta một tay bế cô bé lên: “Sao nào, câu đầu tiên của Nguyệt Nhi không phải là nhớ bố nuôi sao?” “Ố ồ, vậy thì phải nói lại rồi, bố nuôi ơi, Nguyệt Nhi cực kì nhớ bố!... Bố có mang quà theo không?” Lâm Sơ Bạch bĩu môi: “Đồ yêu tinh nhỏ này! Đúng là không có lương tâm! Gọi thêm mấy tiếng bố nuôi nữa đi, có khả năng có quà đấy!” Nguyệt Nhi ngay lập tức trở nên thích thú, chiếc miệng nhỏ như được bật công tắc: “Bố nuôi siêu cấp đẹp trai, bố nuôi là người tốt nhất trên đời này, con yêu bố nuôi, bố nuôi..” “Dừng!” Lâm Mặc Ca thực sự không nghe nổi nữa, những tiếng này sao mà lọt vào tai cô nghe lại kì cục vậy chứ? “Sao anh lại đến đây?” Nghe được câu hỏi hoàn toàn không có thiện ý này, Lâm Sơ Bạch cảm thấy vô cùng tổn thương. Gương mặt yêu nghiệt của anh ta sa sầm xuống: “Này, hai mẹ con có cần thiết phải thế này không? Người ta phải vượt thiên sơn vạn thủy, đi qua cả Thái Bình Dương để đến tìm hai người đấy có biết không? Ít nhất thì hai người cũng nên tỏ ra hoan nghênh một tí đi chứ hả? Gì mà một người thì mặt mày dữ dằn, một người cứ mở miệng ra là đòi quà thế? Làm thế là người ta đau lòng lắm đấy... Hự, trái tim nhỏ bé làm từ thủy tinh của anh sắp nát rồi đây này...” Lâm Mặc Ca trợn mắt với anh ta một cái: “Thế anh nát thử đi cho em xem nào!” Lâm Sơ Bạch giậm chân: “Tiểu Mặc Mặc, em vô tình quá đấy... Đến đây để bố nuôi xem bé cưng của chúng ta thế nào rồi... Mấy tháng liền rồi mà sao trông không lộ ra tí nào vậy? Tiểu Mặc Mặc, em có để bé cưng của chúng ta bị đói không đấy.” Nói đoạn anh ta đã gạt ngay Nguyệt Nhi ra khỏi tầm chú ý để kề sát mặt vào bụng Lâm Mặc Ca. Cốc! Anh ta bị Lâm Mặc Ca gõ một cái thật mạnh. “Anh còn không nghiêm túc thì đừng có trách em không khách sáo đấy!... Với cả đây là bé cưng của em, chứ không phải của anh!” Bụng của cô mãi không lộ, lí do cũng bởi vì cô quá gầy. Cô đã cố gắng ngày nào cũng ăn nhiều hơn và nghỉ ngơi thật nhiều. Lâm Sơ Bạch tủi thân đến mức sắp khóc tới nơi: “Người ta mang theo tin tức của Vũ Hàn tới, mấy người không hoan nghênh người ta thì thôi lại còn bắt nạt người ta nữa, hu hu...” Vừa nghe đến hai chữ “Vũ Hàn”, dây thần kinh trên người Lâm Mặc Ca đột nhiên căng cứng: “Vũ Hàn sao rồi?” “Hừ, không nói được cái gì dễ nghe thì còn lâu anh mới nói cho em!” Lâm Sơ Bạch bắt đầu làm nũng giống như một đứa trẻ. Lâm Sơ Bạch vừa nghe vừa lộ ra vẻ hài lòng: “Ừm, không cần làm đại anh hùng đâu, bao giờ bỏ chữ nuôi trong bố nuôi đi là được.”