Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 230 “Lẽ nào mấy người sớm đã...”

 

Vũ Hàn nghẹn ngào gật đầu, cậu bé không nỡ rời xa mẹ, nhìn theo bóng lưng mẹ bước vào phòng khách. Ngô Ngọc Khiết đã ngồi đợi ở đó. Vẫn là gương mặt hồng hào, cách trang điểm sang trọng quý phái. Khi nhìn thấy Lâm Mặc Ca, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng: “Cô Lâm, không ngờ chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà chúng ta đã lại gặp nhau rồi. Lâm Mặc Ca hít một hơi thật sâu rồi bước tới. “Bác gái, tôi biết bác hiểu lầm một số chuyện, cho nên tôi muốn gặp trực tiếp nói chuyện rõ ràng với bác...” “Hiểu lầm? Cô Lâm, tôi không nghe nhầm đấy chứ. Rõ ràng có biết chuyện Vũ Hàn ra nước ngoài mà còn lừa tôi rằng cô nghĩ thông suốt rồi, muốn đi ra nước ngoài, muốn cách Giản Li thật xa! Thế này mà là hiểu lầm à? Tôi không ngờ cô lại là loại phụ nữ có tâm địa thâm trầm thế này! Biết rằng mình không có được Giản Li thì lại nghĩ đủ mọi cách để thuyết phục Vũ Thần để nó dẫn cô cao chạy xa bay! Cô hoàn toàn là một con ả vô liêm sỉ!..” Ngô Ngọc Khiết ngắt ngang lời cô, ngữ khí của bà ta vừa ngập tràn phẫn nộ, vừa không hề khách sáo. “Lâm Mặc Ca, cô có biết vì ham muốn cá nhân của cô mà hủy hoại cả đời của Vũ Thần không! Bây giờ vì thằng bé đắc tội với thị trưởng An mà không có chỗ chôn chân trong nước đấy! Lại còn vì làm Giản Li kích động nên đã bị Giản Li đuổi khỏi nhà họ Quyền rồi! Nó là cháu trai trưởng của nhà họ Quyền, nhưng bây giờ tất cả những điều kiện tốt đẹp mà nó đáng ra được hưởng đã mất hết rồi! Bây giờ thậm chí còn chẳng kiếm nổi một công việc, vì có lệnh của Giản Li nên không người nào dám nhận nó cả!” Lâm Mặc Ca run rẩy, cô hoàn toàn không biết đến chuyện này! Vũ Thần chưa bao giờ nói những chuyện này với cô, khi đứng trước mặt cô luôn giả vờ tỏ ra mình đang rất hạnh phúc. Do cô quá ngu ngốc, đến cả sự bất thường của Vũ Thần cũng không nhận ra! Điều khiển cô càng ngạc nhiên hơn chính là chỉ vì một sự hiểu lầm mà Quyền Giản Li lại làm việc này với Vũ Thần! Chẳng lẽ trong mắt anh, cuộc đời của người khác còn không bằng con kiến sao! “Tôi xin lỗi bác gái... Chuyện này thực sự là một sự hiểu lầm... Quả thực tôi muốn được ở với Vũ Hàn, nhưng mà tôi không hề biết Vũ Thần cũng ra nước ngoài...” Nếu như hôm ấy cô và Vũ Thần không ngồi cùng một chuyến bay thì nói không chừng cả cô và Vũ Thần đều sẽ không bị phát hiện. Như vậy liệu có phải bây giờ họ đang sống rất tốt không? Hoặc có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt? Thứ vốn dĩ không thuộc về cô, cô tranh giành về phía mình, đến cuối cùng đều sẽ bị ông trời mang đi mất phải không? Ngô Ngọc Khiết hằng giọng: “Cô tưởng cô nói như thế thì tôi sẽ tin cô sao? Nếu như không phải do cô thì đứa bé ngoan ngoãn nghe lời như Vũ Thần nào có từ bỏ gia đình để đào hôn? Lại còn chạy đến một nơi như thế này? Từ trước đến nay nó chưa bao giờ to gan như thế, từ bỏ việc kết hôn đồng nghĩa với việc đẩy cả nhà thắng cả vào đường cùng! Tv vốn không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện như thế.” “Ngoan ngoãn nghe lời? Hiểu chuyện?” Lâm Mặc Ca cười đau khổ: “Bác gái, lẽ nào bác cũng muốn Vũ Thần kết hôn với An Giai Thiến sao ạ? Sống cả đời với người phụ nữ mình không yêu chính là đang hủy hoại hạnh phúc cả đời của anh ấy! Anh ấy chỉ đơn giản là nghe theo lựa chọn mà mình cho là đúng. Cuộc đời của bố mẹ, tương lai của nhà họ Quyền, sao những thứ này

 

lại bắt anh ấy phải gánh vác chứ? Chẳng lẽ bác không mong muốn anh ấy được sống hạnh phúc sao ạ?” Bộp! Ngô Ngọc Khiết đập mạnh tay xuống sofa. “Người hủy hoại Vũ Thần không phải chúng tôi mà là cô!” “Liên hôn vì lợi ích thì có sao? Hôn nhân trong các gia đình hào môn đều có đi kèm điều kiện lợi ích cả! Tốt xấu gì thì cho dù nó không có được cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhưng vẫn còn có gia nghiệp cơ mà! Còn nhìn xem bây giờ nó ra sao đi? Nó có cái gì hả? Không một cái gì hết.... Mà việc này, tất cả đều là do cô đấy Lâm Mặc Ca!” Câu nói “không một cái gì hết” khiến cô cảm thấy chấn động. Đúng thế, không có tình yêu nhưng sở hữu gia tài. Vẫn luôn tốt hơn là không có gì trong tay, phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ nhỉ? Mặc dù suy nghĩ của Ngô Ngọc Khiết có phần cố chấp nhưng vì là bà nội của Vũ Thần nên bà ta mới nói ra những lời này. Vậy nên thế cũng là vì Vũ Thần thôi nhỉ? Cô cũng biết nếu như Vũ Thần cứ tiếp tục thế này thì sẽ không có ngày anh ta có thể cất đầu dậy nữa... “Bác gái, tôi hứa với bác sau này sẽ không liên lạc với Vũ Thần nữa, anh ấy nên có cuộc đời của riêng mình. Nhưng tôi xin bác, đừng để tôi rời xa Vũ Hàn. Tôi sẽ không làm phiền thắng bé, tôi chỉ muốn đứng từ xa để quan sát nó, ở bên nó thôi... Từ lúc Vũ Hàn còn sơ sinh đến lúc năm tuổi, tôi không hề được ở bên cạnh thẳng bé, những ngày tháng sau này tôi muốn được bảo vệ thằng bé...” “Không được!” Ngô Ngọc Khiết dứt khoát từ chối, bà ta phải đánh tan hoàn toàn tư tưởng muốn tiếp cận Vũ Hàn của Lâm Mặc Ca đi mới được: “Cô nhất định phải rời đi, sau này cũng không được xuất hiện trước mắt Vũ Hàn nữa...” “Mẹ đừng đi! Con không cho mẹ đi...” Ngô Ngọc Khiết còn chưa nói dứt câu thì đã bị một giọng nói non nớt cướp lời. Từ sau khi nhìn theo bóng mẹ đi vào phòng khách, Vũ Hàn vẫn luôn đứng đó, có điều không ai nhận ra sự tồn tại của cậu bé. Lúc này cậu bé nghe thấy bà nội muốn bắt mẹ phải đi thì không thể chịu nổi nữa mới chạy ra ngoài. Cậu bé lao vào lòng mẹ, nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Vũ Hàn không muốn phải xa mẹ... hu hu, không muốn..” “Con ngoan! Mẹ không có đi, mẹ sẽ luôn quan sát Vũ Hàn mà.” Lâm Mặc Ca đau đớn ôm lấy con trai, nước mắt không ngừng lã chã rơi. “Lẽ nào mấy người sớm đã...” Ngô Ngọc Khiết bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, bà ta lắc lắc đầu. Có lẽ ban nãy do Vũ Hàn nghe được lời bà ta nói nên mới biết được sự thật nhi?

 

Nhưng mà thấy Vũ Hàn khóc thế này, lại cảm thấy không đúng. Xem ra từ lâu trước đây hai người họ đã biết được thân phận của nhau rôi. Ngô Ngọc Khiết cũng bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau khóc. Bà ta cũng là một người mẹ, đương nhiên có thể hiểu thấu được nỗi đau trong tim Lâm Mặc Ca lúc này.

 

Nhưng mà vì cháu trai, vì nhà họ Quyền, bà ta bắt buộc phải nhẫn tâm. “Bà nội, cháu ghét bà!...”