Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 229 Cho dù cô vẫn luôn biết anh không yêu cô.
Cho này bây giờ cứ nhìn thấy Vũ Thần, cô ấy liền hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Đó là bởi vì khi so sánh với quà tặng thì cô ấy hoàn toàn bị thất sung! Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, cô ấy đã lên tiếng: “Này, Quyền Vũ Thần, tâm hồn nhỏ bé của tôi vì anh mà bị chịu tổn thương đấy, anh định bù đắp thế nào đây?” Vũ Thần sững người, anh rút ra một bông từ bó hoa Lâm Mặc Ca cầm trên tay rồi đưa cho cô ấy một cách rất không tình nguyện: “Tặng cô cái này” “Này này, cho Mặc Ca cả một bó mà chỉ cho tôi có một bông? Anh có thấy mình quá đáng không vậy? Dù gì thì chị đây cũng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đấy nhé..” Hoàng Linh Nhi còn chưa nói xong thì “soạt”! Bàn tay vừa đưa ra của Vũ Thần lại nhanh nhẹn rút về, cầm bông hóa cắm lại vào bó hoa bách hợp. Hành động đó khiến Hoàng Linh Nhi tức đến trợn cả mắt. Trông có vẻ cô ấy lại chuẩn bị càm ràm, Lâm Mặc Ca vội vàng cản lại: Hay là chúng ta ăn cơm trước đi, có vẻ hôm nay Vũ Hàn sẽ về muộn, để tớ để dành phần cho thằng bé...” Vừa nghe đến hai chữ “Vũ Hàn”, cơ mặt Vũ Thần liền căng cứng lại. “Mặc Mặc.” “Có chuyện gì thế? Anh có chuyện gì muốn nói sao? Từ lúc mới đầu em đã thấy sắc mặt anh không tốt rồi.” Lâm Mặc Ca lo lắng nói. Vũ Thần thở dài một tiếng, ánh mắt anh ta chất chứa đầy u sầu. Một lúc lâu sau, đôi mày nhíu chặt của anh ta mới dần dãn ra: “Chuyện em ở đây bị bà nội biết rồi...” Bop! Bó hoa trong tay cô bỗng trượt tay rơi mạnh xuống đất. Cơ mặt Lâm Mặc Ca căng cứng: “Bà ấy... sao bà ấy lại...” “Xin lỗi Mặc Mặc, đều là lỗi của anh. Lúc đầu do anh đào hôn nên mới gây ra hỗn loạn. Vì muốn điều tra tung tích của anh nên Nhạc Dũng mới điều tra đến sân bay. Cuối cùng biết anh ra nước ngoài, hơn nữa danh sách hành khách chuyến đó cũng vừa hay có tên em... Cho nên mọi người trong nhà tưởng là, anh bỏ trốn với em...” Vũ Thần vừa nói, khóe mắt càng lúc càng đỏ lên: “Anh xin lỗi Mặc Mặc, anh không hề nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện trùng hợp thế này, sớm biết như vậy thì anh đã chọn con đường khác... do anh làm liên lụy tới em...” “Không, không liên quan gì đến anh hết.” Sống mũi Lâm Mặc Ca cay cay, nỗi đau khổ dâng lên trong tim cô: “Em cứ tưởng rằng trốn ra nước ngoài là không vấn đề gì nữa. Nhưng thật không ngờ đến cuối vẫn không thoát được... bà ấy, cũng nghĩ là em đi cùng anh sao?” “Không, không phải. Là do chú hai nói với ông nội như thế, nhưng bà nội lại nói bà ấy không tin mục đích của em đơn thuần như thế, nên là... nên là...” Vũ Thần ngập ngừng, Lâm Mặc Ca cười buồn: “Em biết rồi Vũ Thần, em sẽ đi gặp bà ấy.” “Mặc Mặc!” “Được rồi, em không sao. Em chỉ đi nói rõ ràng với bà ấy thôi.” Giọng Lâm Mặc Ca hơi run rẩy. Mắt Vũ Thần hơi cụp xuống: “Vậy được, để anh đi nói với bà nội.” Vũ Thần vừa đứng dậy thì Lâm Mặc Ca đã ngã ngồi xuống ghế, khiến cho Hoàng Linh Nhi sợ tái mặt. “Mặc Ca! Cẩn thận một chút đi, bây giờ sức khỏe cậu không chịu được đả kích thế này đâu!” “Linh Nhi, ban nãy cậu cũng nghe thấy lời Vũ Thần nói đúng không? Anh ấy bảo Quyền Giản Li nói với người nhà là tớ bỏ đi cùng với Vũ Thần, anh ấy nghĩ là tớ và Vũ Thần bỏ trốn cùng nhau...” Nước mắt ngay lập tức tuôn rơi, Lâm Mặc Ca khóc không thành tiếng. “Chẳng trách anh ấy không tức giận tới đây tìm tớ, thì ra anh ấy nghĩ tớ bỏ đi là vì Vũ Thần! Linh Nhi ơi, hóa ra... anh ấy vốn dĩ không tin tớ...” Trái tim Lâm Mặc Ca như nát vụn, tại sao sự thật bày ra trước mắt cô lại luôn tàn nhẫn như thế? “Trước nay chúng ta luôn nghĩ sai, anh ấy lên báo với bao nhiêu phụ nữ như thế vốn không phải để chọc tức tớ, mà đang ngầm nói với tớ rằng anh ấy ghét bỏ tớ, hoàn toàn muốn từ bỏ tớ! Bởi vì anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, anh ấy hoàn toàn không cần người phụ nữ đã bị người khác đụng vào...” “Mặc Ca! Cậu đừng khóc nữa, loại người khốn nạn như thế hoàn toàn không xứng đáng để cậu phải khóc vì anh ta!” Hoàng Linh Nhi cũng buồn lòng theo cô. Quyền Giản Li hẳn là gã đàn ông tồi tệ nhất trong tất cả những người
đàn ông cô ấy đã từng gặp. Lâm Mặc Ca thút thít: “Hóa ra anh ta luôn ghét bỏ tớ, trong tim anh ấy, tớ là một người phụ nữ không sạch sẽ. Cho nên khi xảy ra chuyện anh ấy còn không thèm hỏi mà chỉ tin vào những thứ biểu lộ bên ngoài... Đến chuyện mà Ngô Ngọc Khiết không tin anh ấy cũng muốn tin... Linh Nhi, là do tớ ngu ngốc, do tớ đơn phương tình nguyện.” Mặc dù cô yêu anh nhưng không thể không rời đi. Cho dù cô vẫn luôn biết anh không yêu cô. Nhưng không biết hóa ra trong tim anh, cô lại là loại phụ nữ không biết luân thường đạo lý, chỉ cần là đàn ông thì sẽ bỏ đi theo! “Tên khốn đó! Mặc Ca, tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu! Chúng ta không tức nữa, nhỡ tức rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao.” Hoàng Linh Nhi vừa tức vừa lo, hận không thể treo Quyền Giản Li lên đánh cho một trận! Cô ấy vỗ nhẹ lên lưng Lâm Mặc Ca, trong lòng thầm chửi tất cả đàn ông trên đời này. Đàn ông chẳng được tên nào tốt! Toàn là mấy tên làm phụ lòng, làm phụ lòng người khác thôi!... Sau khi khóc rất lâu, hai mắt đều đã sưng đỏ lên cô mới nín khóc. Có lẽ tất cả những phụ nữ đang mang thai đều như thế này, thường xuyên không kiểm soát được cảm xúc. “Nhìn xem cậu thành thế nào rồi kìa, thế này làm sao ra ngoài mà gặp người ta được? Hay là để tớ đi cùng cậu qua đó nhé.” Hoàng Linh Nhi vừa chỉnh trang lại đầu tóc cho cô vừa nói. Lâm Mặc Ca lắc đầu: “Cảm ơn cậu Linh Nhi, nhưng chuyện này tớ giải quyết được.” Dù sao thì kết cục cũng đã biết trước rồi mà. Nếu nhà Ngô Ngọc Khiết đã biết thì bà ta chắc chắn sẽ chia cắt mẹ con họ một lần nữa... Vừa nghĩ đến kết cục này, trái tim Lâm Mặc Ca lại nhói đau. Thế này cục kì không công bằng với Vũ Hàn. Nhưng mà cô lại bất lực chẳng thể làm gì. Men theo con đường quen thuộc đi đến nơi Vũ Hàn ở. Trước cửa, bóng người nhỏ bé ấy đã chờ đợi rất lâu. Chỉ có điều trước đi thì đợi cô đến đón, còn bây giờ lại đồng nghĩa với từ biệt. Tim Lâm Mặc Ca nhói đau, cô dịu dàng xoa đầu con trai: “Vũ Hàn đừng sợ, cho dù kết quả có như thế nào, mẹ mãi mãi yêu con.”