Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 228 Nguyệt Nhi yêu anh nhất!”

 

Hoàng Linh Nhi đột nhiên ủ rũ: “Đừng! Cái chấp niệm đó còn phiền phức hơn cả Đường Tăng, dì không thể chịu đựng được. Nguyệt Nhi đáng yêu

 

và xinh đẹp, dì sai rồi, được chưa?” “Được rồi, Nguyệt Nhi tha thứ cho dì rồi. . .” Cô không ngờ cả hai lại quay về hòa thuận với nhau sớm như vậy. Về tình bạn của phụ nữ, Lâm Mặc Ca đúng thật là thực sự không hiểu. Tuy nhiên, cô ấy rất rõ ràng về sức công phá của chấp niệm của Lâm Sơ Bạch. Kể từ khi biết tin cô ấy có thai, ngày nào cô cũng nhận hơn chục cuộc điện thoại. Làm như mọi người trên thế giới đều nhàn rỗi như anh ấy vậy Và mỗi lần phải càm ràm hơn nửa tiếng đồng hồ anh mới chịu cúp máy. Cuối cùng, Lâm Mặc Ca thực sự không quan tâm đến anh nữa, thậm chí không thèm trả lời điện thoại, sau đó mục tiêu của Lâm Sơ Bạch chuyển sang Hoàng Linh Nhi tội nghiệp. Vì vậy, khi cái tên Lâm Sơ Bạch được nhắc đến, ngay cả Hoàng Linh Nhi, người không biết sợ cũng phải run lên vì sợ hãi. Một lớn một nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Hoàng Linh Nhi lại than thở: “Mặc Ca, tớ thật sự ủng hộ cậu sinh đứa bé ra nhưng tớ không muốn cậu tiếp tục trốn tránh. Giống như cậu bây giờ, cậu nên quang minh chính đại xông lên! Trong tay còn có hai đứa con, trong bụng còn có đứa bé này, ngồi vững vàng trên ngôi vị cô hai nhà họ Quyền! Cái người Ngô cái gì khiết kia, làm gì còn phần cho bà ta lên tiếng?” Lâm Mặc Ca trợn mắt nhìn cô: “Được rồi, cậu nói cái gì trước mặt đứa nhỏ thếm hơn nữa tớ không có ý nghĩ đó, cãi nhau có ích gì? Tớ không muốn đứa trẻ trong bụng mình bị ngạt trong căn nhà trơ trọi đó, chỉ một mình Vũ Hàn thôi cũng đủ khiến tớ đau lòng rồi, tớ không muốn lại xảy ra chuyện như thế này lần thứ hai...” Cô vừa nói vừa nuông nhiều xoa tóc Nguyệt Nhi: “Hơn nữa, nếu tớ giành không thì sao? Như vậy tớ sẽ mất tất cả?” “Được thôi, là do tớ đã liều lĩnh, không suy nghĩ chu đáo...” Hoàng Linh Nhi khẽ thở dài, cô ấy chỉ là quá lo lắng mà thôi. Mặc Ca đang phải ở đây chăm sóc hai đứa bé và còn vẫn đang mang thai một đứa nữa. Chỉ có một mình cô ấy, quá vất vả. Còn tên khốn Quyền Giản Li kia ngoài việc mỗi ngày khoe khoang với các thể loại phụ nữ và tùy tiện phung phí ra thì cái gì cũng không biết!Cô thật sự rất tức giận! “Linh Nhi, tớ biết câu lo lắng rằng tớ sẽ vất vả. Nhưng được ở bên lũ trẻ và sống một cuộc sống tự do, tớ không cảm thấy vất vả chút nào. So với việc giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng hoặc tận hưởng tất cả những thứ xa xỉ nhất trên đời mà trái tim tớ vẫn cằn cỗi và hoang vắng, tớ thà như thế này còn hơn.” Hai người nhìn nhau mỉm cười. Mọi người đều có mục tiêu theo đuổi của riêng mình. Có người dốc sức leo lên trên, cho dù có phải đánh đổi linh hồn với ác ma cũng không ngại. Tuy nhiên vì cái thai mà cả Lâm Sơ Bạch và Hoàng Linh Nhi đều phản đối nên cô không còn cách nào khác là phải từ bỏ ý định của mình. ngon. Bữa ăn đã sẵn sàng, trong căn bếp tràn ngập hương thơm của món ăn Rất hiếm khi Nguyệt Nhi ngoan ngoãn giúp mẹ dọn bàn và bát đũa, cô bé vẫn luôn nhìn về phía cửa ra vào như thể đang đợi ai đó vậy “Mẹ, sao mọi người còn chưa đến? Quyền Vũ Hàn cũng không đến, anh Vũ Thần cũng nói hôm nay anh ấy sẽ đến...” Lin Moge tắt bếp, ngồi xuống bàn ăn: “Đợi thêm lát nữa, Nguyệt Nhi, con đang đợi anh Vũ Thần hay là quà của anh Vũ Thần?” Chỉ một câu đã nói ra hết những suy nghĩ của Nguyệt Nhi. Cô bé chớp mắt nhìn mẹ: “Ha ha, đương nhiên là quà của anh Vũ Thần rồi...” “Không có hình tượng!” Lâm Mặc Ca nhìn cô bé một cách bất lực, trong người đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Nghĩ lại, vừa rồi chắc là đứng quá lâu nên cơ thể có chút suy nhược. Kể từ khi chuyển đến đây, Vũ Thần luôn đến đây ba ngày một lần, mỗi lần anh ấy đều mua rất nhiều đồ ăn và đồ chơi cho hai đứa nhóc. Tuy rằng giữa hai người vẫn có chút đề phòng, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi. Ít nhất bây giờ, cô không cần phải giấu giếm Vũ Thần bất cứ điều gì, mà Vũ Thần cũng có thể chấp nhận cô như thế này. Cho dù không thể làm người yêu, nhưng ít nhất có thể làm bạn. Cô hy vọng rằng mình có thể cùng Vũ Thần vượt qua giai đoạn chuyển tiếp này, khôi phục trái tim bị tổn thương của anh, sau đó gặp được người phụ nữ thích hợp để anh yêu hơn.

 

Bính boong! Chuông cửa vang lên: “Yoho! Đến đây!” Nguyệt Nhi xỏ đôi dép nhỏ chạy ra ngoài sau đó đi vào cùng Vũ Thần. “Anh Vũ Thần, làm sao anh bây giờ mới tới, Nguyệt Nhi chờ lâu lắm rồi... ” Cô bé bĩu môi, làm nũng nói. “Chắc là Nguyệt Nhi không nhớ anh Vũ Thần đâu mà nhớ cái này đúng không?” Vũ Thần lắc lắc cái túi trong tay, mặt Nguyệt Nhi đỏ ửng, hai mắt cô bé sáng lên: “Anh Vũ Thần tốt quá, Nguyệt Nhi yêu anh nhất!” Nói xong cô bé cướp lấy cái túi rồi chạy về phòng ngủ. Vũ Thần cười bất lực, anh ta thực sự hết cách với Nguyệt Nhi. Vốn dĩ từ sau khi biết thân phận của Nguyệt Nhi và Vũ Hàn, anh ta còn từng cảm thấy như bị sét đánh.

 

Nhưng bây giờ quan hệ giữa anh ta và hai đứa trẻ đã rất tốt rồi. Bởi vì hai đứa bé thực sự rất dễ thương, mà điều quan trọng hơn hết là vì chúng là con của Mặc Mặc, cho nên sự quý mến mà anh ta dành cho chúng là từ tận đáy lòng. “Mặc Ca, cái này tặng cho em.” Vũ Thần vừa cười rạng rỡ, vừa lấy một bó hoa bách hợp từ một chiếc túi khác ra. Nhưng Lâm Mặc Ca lại nhìn thấy sự u buồn từ sâu trong đáy mắt anh ta. Xuyên suốt một tháng nay cô luôn cảm nhận được sự u buồn này. “Oa, đẹp quá, Vũ Thần à em thích lắm...” Nhận lấy bó hoa, cô nhẹ nhàng hít một hơi, mùi hương thanh mát cuộn quanh khóe mũi, dường như tâm trạng cô cũng được cải thiện hơn nhiều. “Nguyệt Nhi! Vũ Hàn! Dì về rồi này!” Mỗi lần chỉ cần Vũ Thần mang quà đến là trái tim hai đứa nhóc chỉ còn chứa mỗi quà mà thôi.