Mùa Hạ Tình Đầu
Chương 54
Chương 44. Thủ lĩnh sư tử
Giọng nói này đủ sức khiến mọi sự ồn ào lặng xuống trong nháy mắt. Jiaowen khựng lại, bàn tay đang chuẩn bị đập tiếp lên cửa cũng cứng đờ. Gã quay lại, đối diện với ánh mắt sát khí của Tề Mặc.
Tề Mặc bước từng bước đến gần, dáng người cao lớn và bá khí từ người hắn khiến không khí như đông lại. Áo sơ mi tối màu được tuỳ tiện thả hai cúc trên cùng, mái tóc đen óng gọn gàng. Một cái nhướn mày nhẹ đủ khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy áp lực.
Jiaowen thu lại cánh tay đang giơ trên không trung, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười ngượng nghịu, xoa xoa hai tay: “Tề, cậu đừng lúc nào cũng dùng bạo lực để hù dọa người khác. Tôi chỉ muốn gọi con bé dậy sớm một chút để đi sắm đồ Giáng sinh thôi. Cuối tháng 11 rồi, không chuẩn bị trước thì làm sao kịp?”
Tề Mặc hừ lạnh, ánh mắt không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Tiểu Du mới trở về rạng sáng nay, con bé ngủ được không lâu. Nếu anh còn làm phiền nó…”
Câu nói bỏ lửng, nhưng đủ khiến người nghe biết hậu quả như thế nào.
Jiaowen cười xoà lấy lệ, nhưng thật ra trong lòng thầm mắng cái vẻ đáng sợ cố hữu của ông bạn.
Lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra. Tề Du đứng đó, trên người khoác chiếc áo len cùng chiếc quần hình bông hoa nỉ dáng dài, ánh mắt như muốn giết người.
“Bác Jiaowen, bác định phá cửa phòng cháu luôn hay sao?”
“Tiểu Du, bác chỉ muốn gọi cháu dậy sớm chút để chuẩn bị cho Giáng sinh. Chúng ta có rất nhiều nơi cần đến, chẳng phải cháu thích không khí lễ hội Giáng sinh sao?”
Vì cô sinh ra đúng dịp Giáng sinh nên từ nhỏ đã rất thích mùa đông.
Tề Du khoanh tay, ánh mắt liếc nhẹ về phía ba mình đang đứng sau lưng Jiaowen.
“Nếu cháu nói không đi thì sao?”
Jiaowen lập tức nở nụ cười lấy lòng. “Cháu yêu của bác, đừng nói vậy. Cháu là người duy nhất chịu đi chơi với bác. Ba cháu nhìn bác là muốn đuổi cổ rồi, còn cháu thì khác, phải không?”
Tề Du nghĩ một lúc rồi thở dài, quay người vào trong phòng, giọng nói nhàn nhạt
“Chờ cháu 10 phút.”
Jiaowen lập tức rạng rỡ như ông già trúng số. Tề Mặc đi ngang qua Jiaowen, giọng hắn vang lên như ra lệnh:
“Làm gì thì làm, nhưng đừng kéo con bé đi lâu quá.”
Jiaowen cười hề hề, bước nhanh theo sau khi Tề Du rời phòng.
Nơi phòng ăn chính, Tề Du vừa bước vào thì đã thấy cả nhà gần như đã có mặt đầy đủ.
“Nhóc Du, con sư tử của nhóc chất đấy.” vừa trông thấy Tề Du, Phong Vân William liền cất giọng trêu chọc.
Mộc Ly Tâm, với dáng vẻ thanh thoát, đang chậm rãi khuấy tách trà. Đôi mắt dịu dàng ánh lên nét vui vẻ khi thấy con gái út.
“Tiểu Du, chuyến đi của con thế nào rồi?”
Tề Du cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống “Cũng thú vị lắm mẹ.”
Jiaowen, đang ngồi đối diện Ly Tâm. Lý do thật sự gã đến đây hôm nay là xem xét tình hình giúp cháu gái. Nếu Tề Mặc không cho nuôi sư tử ở đại bản doang thì gã sẽ đem về Ý trông coi cho Tề Du.
“Con sư tử kia là sao?” Tề Mặc nói, giọng điệu không nặng nề nhưng có sức ép.
Tề Du bắt đầu kể về chuyện đây là sư tử được lấy lại từ tay bọn săn trộm, và mong muốn được nhận nuôi nó. Cô khéo léo lồng ghép vào câu chuyện những thông tin về nguy cơ tuyệt chủng của loài sư tử ở Châu Phi, về tầm quan trọng của việc bảo tồn động vật hoang dã... Tất cả đều nhằm mục đích khiến Tề Mặc cho phép cô nuôi mãnh thú.
Jiaowen ngồi bên cạnh cũng gật gù phụ họa, lâu lâu bổ sung thêm vài câu.
Tề Mặc đặt tách cà phê xuống, ánh mắt sắc bén quét qua bàn ăn, rồi dừng lại nơi con gái mình.
“Nuôi thì được. Nhưng nếu nó gây rắc rối, con tự giải quyết.”
Câu nói ngắn gọn nhưng đồng nghĩa với việc Tề Mặc đã ngầm đồng ý. Mộc Ly Tâm khẽ mỉm cười, còn Jiaowen thì hớn hở như chính mình vừa được ban ân huệ lớn.
Tạ ơn trời đất, gã không phải đem cái con vật kia về Ý.
Hoàng Ưng từ cửa bước vào, nhìn biểu cảm của Jiaowen mà nhịn cười đến đỏ cả mặt. Nhưng khi Tề Mặc liếc qua, anh lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc. “Tiểu thư, bọn thuộc hạ vừa báo cáo rằng sư tử của cháu đã quen với hoa viên phía Tây rồi. Hiện tại cũng đã sắp xếp bác sĩ thú y kiểm tra định kỳ.”
Nghe vậy, Tề Du mỉm cười nhàn nhạt “Cháu biết rồi.”
Hoàng Ưng vừa định nói thêm lời thì bất giác cảm thấy một lực tay mạnh mẽ đè lên vai mình. Quay lại, anh nhìn thấy Tề Thiên Vũ đang đứng ngay phía sau, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhè nhẹ.1