Mùa Hạ Tình Đầu

Dạ Du Ái
Cập nhật:

Chương 55

Chương 45. Chúng ta không thể mua sắm ở nhà sao? Bên trong chiếc xe Roll Royce Droptail đen bóng. Tề Du ngồi ngay ngắn, đôi chân vắt chéo một cách thư thái. Ánh mắt sắc bén của cô khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những con phố bắt đầu hiện ra với những ánh đèn trang trí lấp lánh. Sau vài giây im lặng, cô quay sang người đàn ông đang ngồi thoải mái ở ghế đối diện. "Chúng ta không thể mua sắm ở nhà sao?" Giọng nói trong trẻo nhưng pha chút lười nhác vang lên, như thể cô đang ngầm phản đối việc phải ra ngoài vào lúc này. Jiaowen, với phong thái ngạo nghễ quen thuộc, thong thả vắt chéo chân, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ từ đèn trong xe. Gã ngước mắt nhìn cháu gái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa đùa nửa thật. "Cháu không thấy chán sao? Ở mãi trong nhà, dù các nhãn hàng có mang bao nhiêu quần áo, trang sức đẹp đến trình bày concept thì cũng chẳng thú vị bằng việc ra ngoài mua sắm." Gã ngừng một chút, cố tình nhấn mạnh từng từ như để chọc ghẹo: "Thay đổi không gian cũng sẽ thay đổi được cảm hứng mua sắm, hiểu không?" Tề Du nhướn mày, ánh mắt lạnh nhạt. "Với bác, thay đổi cảm hứng tiêu tiền là chính xác hơn chứ nhỉ?" Jiaowen bật cười lớn, nghiêng người về phía cô, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa nghe được một lời thách thức. "Tiểu Du, cháu phải hiểu, mua sắm là nghệ thuật. Bác đây không chỉ tiêu tiền, mà còn tận hưởng từng giây phút cháu à." Cô không đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe môi cong nhẹ như thể bị sự hài hước của ông bác làm tan đi chút uể oải. "Vậy lần này bác định tận hưởng nghệ thuật thế nào?" "Dễ thôi, chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại Fifth Avenue, quét sạch những món cháu thích." Gã cười ngạo nghễ, vung tay như thể cả thế giới đã nằm gọn trong túi của mình. Tề Thiên Vũ im lặng từ đầu đến cuối, bỗng lên tiếng. Mắt đang nhìn chăm chú nơi điện thoại. "E là nên kêu thêm xe chở hàng nhỉ?" Chiếc xe dừng lại trước cửa một trung tâm mua sắm xa hoa được trang trí Giáng sinh bắt mắt. Tề Thiên Vũ xuống xe đầu tiên, khí chất lịch lãm thu hút mọi ánh nhìn. Vừa mang nét đĩnh đạc, chín chắn. Vừa nổi loạn, phách lối. Tề Du bước theo với dáng vẻ bình thản thường ngày, nhưng sự điềm nhiên ấy lại toát ra khí chất cao quý khó ai sánh được. Jiaowen xuống xe cuối cùng, bộ vest được cắt may tinh xảo kết hợp cùng chiếc khăn lụa tinh tế càng làm tăng thêm vẻ hào hoa phong nhã của gã. "Hôm nay, bác sẽ cho cháu thấy thế nào là đỉnh cao nghệ thuật mua sắm," Jiaowen lên tiếng, nụ cười phóng khoáng không giấu nổi vẻ đắc ý. "Được rồi, để xem hôm nay nghệ thuật của bác làm cháu bất ngờ thế nào." Tề Du buông một câu, giọng điệu vẫn mang vẻ lạnh nhạt nhưng rõ ràng cô đã bị cuốn theo sự náo nhiệt bên ngoài. "Chỉ cần cháu chịu thử, đảm bảo sẽ hài lòng." Jiaowen nheo mắt cười, dẫn cô bước vào thế giới rực rỡ của những cửa hiệu lộng lẫy và ánh đèn sáng chói. Vừa bước qua cánh cửa kính tự động, Tề Thiên Vũ, Tề Du và Jiaowen đã được đội ngũ nhân viên đón tiếp nồng nhiệt. Họ cúi gập người chào, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng. Người quản lý của trung tâm thương mại lập tức tiến đến chào hỏi. "Kính chào ngài Wen, kính chào Tề thiếu gia và Tề tiểu thư." Ông ta nói, giọng nói trầm ấm, lịch sự. "Hân hạnh được đón tiếp ba vị đến với trung tâm thương mại của chúng tôi." "Ồ, ai đây nhỉ? Tưởng ai, hóa ra là thiên tài Tề Mạn Linh nổi danh của Horce Mann. Hôm nay cô ăn mặc cũng ra dáng quá ta." Cô ta cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên Tề Du. "Nghe nói cô vừa được hơn 100 trường đại học tuyển thẳng. Thật đáng nể. Nhưng Harry Winston là nơi dành cho những khách hàng thực sự am hiểu giá trị trang sức. Tôi không nghĩ đây là nơi phù hợp với người đi học cũng chỉ có thể đi bằng xe đạp điện như cô đâu." Tề Du không đáp, cũng không quay đầu, chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu trong tủ kính. Đôi mắt hờ hững tựa như đang quan sát một vở kịch mà cô không hứng thú tham gia. Bỗng từ lối ra vào khu VIP, tiếng xì xầm vang lên. "Hình như là Tề Mạn Linh... con gái của dì Mộc thì phải?" "Đúng rồi, có vẻ là vậy." Giọng nói tiếng Trung lọt vào tai cô, kéo theo ánh mắt sắc lạnh của Tề Du quay về phía nguồn phát ra âm thanh. "Mấy người là ai?" Tề Du cất giọng thản nhiên, không Chút cảm xúc