Chương 6
“Tên gì?”
"Lâm Mai.”
"Sống ở Myanmar bao lâu?”
"Không nhớ rõ.”
"Bị b/ắt c/óc từ khi nào?”
"Quên mất rồi.”
Cảnh sát gấp quyển sổ, nói: "Cô và gã trùm th/uốc phiện lớn nhất tam giác vàng Sede có qu/an h/ệ gì?”
Tôi cụp mi, nói: "Tôi là tình nhân của anh ta.”
…
Sau khi kết thúc thẩm vấn, cảnh sát nữ ở bên rất biết quan sát đưa tôi một ly nước ấm, nói: "Đã chịu khổ ở Myanmar rồi nhỉ, hiện giờ ở Trung Quốc, cô yên tâm, tất cả những người b/ắt n/ạt cô đều sẽ bị trừng ph/ạt theo pháp luật.”
Tôi nhận nước, nói nhỏ: "Cảm ơn.”
Họ đưa tôi đến bệ/nh viện kiểm tra sức khỏe.
Khi đi ngang qua khoa phụ sản, tôi có hơi lưỡng lự.
Cảnh sát nữ thấy vậy, quan tâm hỏi: "Sao vậy?”
"Tôi muốn ph/á th/ai.” Tôi nói nhỏ.
Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.
Dù sao đây chính là con của gã buôn th/uốc phiện, gã buôn th/uốc phiện đã gi*t không ít chiến hữu của họ, nếu như là tôi, tôi cũng chỉ mong những người từng làm tổn thương tôi phải trả giá gấp hàng trăm hàng ngàn lần.
Cảnh sát nữ không có trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà là đắn đo chốc lát hỏi:
"Đứa trẻ đã mấy tháng rồi?”
"7 tháng.”
"Hiện giờ ph/á th/ai sẽ gây hại cho sức khỏe cô rất nhiều.” Cảnh sát nữ giống như sợ tôi buồn bã, cô ấy nói tiếp: "Cá nhân tôi đề nghị cô cứ sinh đứa trẻ này, nếu như cô thật sự không muốn nuôi, chúng tôi cũng sẽ tìm một gia đình thích hợp cho nó.”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Cảnh sát nữ nhờ bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho tôi, khi cô ấy nhìn những vết s/ẹo trải đầy trên người tôi, không nhịn được mà mắ/ng ch/ửi: "Đám buôn th/uốc phiện đúng không phải người!”
Cô ấy dường như muốn nói gì đó, thì ngoài cửa phòng bệ/nh vang lên giọng nói rụt rè của nữ sinh.
"Ừm… cảnh sát Vương, bây giờ cô tiện không?”
Cảnh sát Vương quay lại, nở nụ cười hiền hòa, nói: "Là Niệm Niệm à, sao thế?”
Nữ sinh dè dặt lấy một lá thứ trong túi áo bệ/nh nhân của mình đưa cho cảnh sát Vương, nói: "Cảm ơn mọi người đã c/ứu cháu.”
"Cháu, cháu không có gì để cảm ơn, đây là một vài thứ cháu biết ở Myanmar, cháu đã viết ra hết, hy vọng có thể giúp đỡ mọi người.”
"Cảm ơn Niệm Niệm.”
Nữ sinh cúi đầu cười ngại ngùng, nữ sinh nói, mong những việc mình làm có thể giúp đỡ cảnh sát Vương c/ứu được nhiều nữ sinh bị b/ắt c/óc đến Myanmar hơn nữa.
Nữ sinh còn nói, rất nhiều người giống như mình còn đang chờ đợi, chờ đợi cảnh sát có thể c/ứu họ ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, để họ rời khỏi địa ngục.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như đã hiểu ra tại sao nhiều cảnh sát nằm vùng bằng lòng mạo hiểm tính mạng để tới Myanmar như vậy.
Sau khi tôi thành công sinh con, tôi đã đi tìm cảnh sáy Vương.
Tôi nói với cô ấy, tôi thật sự không phải bị b/ắt c/óc tới Myanmar.
Tôi đã kể rõ lai lịch của mình, bao gồm cả xuất thân của tôi.
Cảnh sát Vương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cô ấy cho tôi nhìn thông tin cá nhân của một người trong mạng nội bộ.
"Họ tên: Lâm Mai.
Tuổi: 20.
Thân phận: Người truyền tin nằm vùng.
Số hiệu cảnh sát: 153678.
Chiến tích: Năm 201x đã c/ứu Đường Thu Di và Hứa Liệt (đổi tên thành Từ Phong) khi bị bọn buôn th/uốc phiện bao vây ở Myanmar, ghi chiến công hạng hai.
Năm 202x đã truyền tình báo quan trọng cho phía ta, ghi chiến công hạng ba.”
…
Cảnh sát Vương nói, thật ra họ sớm đã biết thân phận của tôi, chỉ là thấy tôi không nói, họ cũng không vạch trần lớp giấy mỏng này.
Cô ấy còn nói, thật ra những thông tin này đã được dì Đường đăng khi tôi 12 tuổi.
Cô ấy hỏi tôi, còn muốn tiếp tục về Myanmar làm người truyền tin tình báo cho họ hay không.
Tôi nhìn những hàng chữ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi không muốn quay lại nữa.”
Cảnh sát Vương vô cùng thấu hiểu gật đầu, cô ấy cũng không ép buộc tôi, cô ấy nói: "Vậy tôi sắp xếp cho cô, để cô bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này, được không?”
Tôi lại lắc đầu.
Dưới ánh mắt thắc mắc của cảnh sát Vương, tôi chầm chậm nói: "Sede sẽ tới đón tôi vào tuần sau.”
"Anh ta là trùm buôn th/uốc phiện lớn nhất của Myanmar, rất nhiều thứ của đám buôn th/uốc phiện đều là lấy từ chỗ anh ta.”
"Nếu như anh ta bị bắt, Myanmar nhất thời sẽ như rắn mất đầu sẽ xuất hiện cảnh đấu đ/á lẫn nhau.” Tôi khẽ nói: "Mọi người nhân cơ hội này một mẻ bắt gọn bọn họ đi.”
Tôi biết những lời này của tôi vô cùng khó hiểu đối với cảnh sát Vương.
Dù sao ở trong mắt họ, Sede thật sự rất để tâm tới tôi.
Sede biết rõ Trung Quốc đang truy nã anh ta nhưng vẫn sẵn sàng mạo hiểm tự mình tới đón tôi.
Nhưng họ không biết được là tôi đã h/ận Sede tròn 10 năm.