Chương 11

Băng Đường Lệ Chi
Cập nhật:
11. Đến ngày thứ ba, tôi đã khỏe hơn nhiều so với hai hôm trước. Ban ngày, khi Giang Từ không có ở nhà, hệ thống bất ngờ xuất hiện và báo cáo cho tôi biết cậu ấy đang làm gì: [Đang trấn áp tội phạm.] Giọng nói của hệ thống bình thản, như kể một sự thật hiển nhiên: [Giang Tư Viễn, một kẻ hưởng đặc quyền thối nát, suốt những năm qua đã gây ra đủ thứ chuyện tồi tệ không thể kể hết. Thậm chí còn có vài lần liên quan đến án mạng.] [Nhưng ba năm qua, kể từ khi cậu rời đi, Giang Từ đã thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta. Cũng đúng lúc đó, Giang Tư Viễn ngày càng đi/ên rồ, suốt ngày đắm chìm trong nỗi nhớ người vợ quá cố hoặc tìm người thế thân, chẳng còn bận tâm gì đến công việc.] [Khi Giang Tư Viễn để Giang Từ tiếp quản công ty, chắc ông ta không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Giang Từ đã kết hợp với các lãnh đạo khác để lật đổ quyền lực của ông ta trong Tập đoàn Viễn An.] [Bây giờ có lẽ là thời điểm tính sổ cuối cùng rồi. Với những gì Giang Tư Viễn đã làm, dù không ch*t cũng sẽ bị tù chung thân.] [Diễn biến này cũng không khác mấy so với trong nguyên tác, ngoại trừ... vì nghĩ đến cậu nên tuyến tình cảm đơn phương với nữ chính đã biến mất.] ... Buổi tối, Giang Từ như thường lệ vào phòng thăm tôi. Có lẽ vì công việc quá căng thẳng và những buổi tiệc tùng không thể tránh được, cậu ấy đã uống một chút rư/ợu. Khi tới gần, trên người có thoang thoảng mùi rư/ợu nhẹ, ánh mắt cũng không còn tỉnh táo lắm. Cậu ấy đứng cách tôi vài bước, có vẻ lưỡng lự, không bước tới gần hơn. Hôm nay tôi đã có thể đứng dậy đi lại một chút, liền định đứng lên rót cho cậu ấy cốc nước. Nhưng vừa mới đi được hai bước, cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi kéo mạnh. Giang Từ vốn đứng không vững, lại dùng sức kéo tôi một cái, cả hai không kịp phản ứng gì, cuối cùng ngã lăn ra đất. Khoảnh khắc đầu đ/ập xuống sàn, Giang Từ theo phản xạ đặt tay xuống đỡ phía sau đầu tôi. Một tiếng “bịch” vang lên, nghe mà tôi cũng cảm thấy đ/au thay. Tôi nhanh chóng chống tay ngồi dậy, nắm lấy tay cậu ấy, lo lắng hỏi: “Em có đ/au không?” Giang Từ chỉ nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu. Lúc này tôi mới bắt đầu tức gi/ận – sao tự dưng lại kéo tôi như vậy? Nhưng nghĩ đến cảnh hai người trưởng thành đứng còn không vững, ngã lăn ra sàn như hai đứa trẻ, tôi không nhịn được mà bật cười. Giang Từ không hiểu sao tôi lại cười, nhưng cậu ấy cũng phối hợp cười theo Bỗng nhiên cậu ấy kéo tay tôi, cúi đầu chăm chú nhìn, rồi đột nhiên thở dài: “Cổ tay anh đẹp thật.” “Nhưng trống trải quá,” Giọng cậu ấy thoáng vẻ buồn rầu “Nên đeo thêm thứ gì đó.” “Đeo gì?” Tôi thuận miệng hỏi, ngay lập tức nghĩ đến việc cậu ấy đang nh/ốt tôi ở đây, nên mặt lập tức sầm lại. Nhưng giọng nói và cảm xúc của tôi đều bình tĩnh hơn bao giờ hết. “Mẹ kiếp, Giang Từ.” Tôi nhìn cậu ấy, lần nữa bật cười, nhưng lần này là cười lạnh: “Nh/ốt tôi ở đây vẫn chưa đủ à?” “Cậu định đeo thêm cho tôi cặp c/òng tay nữa sao?” Nếu là Giang Từ lúc tỉnh táo, chắc chắn cậu ấy đã hoảng hốt xin lỗi. Chưa bàn đến gì khác, nhưng ít ra thái độ của cậu ấy sẽ đúng mực hơn. Nhưng lúc này, cậu ấy không tỉnh táo lắm. Vì vậy, thay vì xin lỗi, Giang Từ chỉ gật đầu nhẹ, cười nhạt: “Được thôi! Nếu như vậy anh sẽ không rời đi nữa.” “Anh à!” “Anh sẽ đồng ý bị c/òng tay, mãi mãi ở bên em chứ?” “Cậu nghĩ tôi sẽ vui vẻ đồng ý sao?” Tôi gi/ận đến mức không kiềm chế được, đưa tay véo mạnh vào má cậu ấy: “Kiếp trước có phải khi cậu muốn t/ự s*t, tôi đã mài d/ao giúp cậu đúng không? Phải chăng vì thế mà đời này cậu mới h/ận tôi đến mức này?” Nuôi nấng bao nhiêu năm, giờ lại dám đòi đeo c/òng tay cho tôi! Cậu ấy không nói thêm gì, để mặc tôi véo má, khiến gương mặt trắng ngần của cậu ấy đỏ ửng lên. Sau một lúc lâu, cậu ấy mới khẽ nói: “Em không h/ận anh.” Rồi cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, dùng chút sức ép tôi phải buông tay ra. Cuối cùng, Giang Từ tựa đầu vào vai tôi, giọng nói vùi trong lớp vải áo, khẽ r/un r/ẩy: “Em yêu anh.”