Chương 12
12.
Ngày thứ sáu bị giam trong phòng, th/uốc mê cuối cùng cũng hết tác dụng. Tôi lấy lại được hoàn toàn quyền kiểm soát của cơ thể mình, có thể đi lại một cách tự do.
Hệ thống trong đầu tôi liên tục cam đoan rằng từ giờ sẽ không tự ý cho tôi uống th/uốc nữa.
Tôi đi đến cửa, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để thoát ra ngoài.
Cứ bị nh/ốt thế này mãi cũng không ổn.
Tôi và Giang Từ cần có một cách tương tác bình thường hơn.
Nghĩ đến Giang Từ, tôi thở dài, không mấy hy vọng khi thử vặn tay nắm cửa.
Kết quả… cửa bất ngờ mở ra.
Bước ra ngoài, tôi thấy biệt thự vẫn giữ nguyên như lúc tôi rời đi, chỉ có quản gia và người giúp việc cũ đã bị đuổi hết, không còn bóng người nào.
À không, vẫn còn một người.
Giang Từ đứng ở cuối hành lang, tay cầm thứ gì đó.
Thấy tôi, cậu ấy sững lại, rồi mỉm cười, từ từ bước về phía tôi:
“Quả nhiên, anh khỏe lại là muốn đi ngay.”
Bị bắt tại trận, tôi cảm thấy hơi lúng túng, vội vàng giải thích:
“Anh…”
“Không cần giải thích.”
Cậu ấy đứng lại trước mặt tôi, nét mặt không thay đổi, nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn:
“Anh đã khỏe lại rồi, muốn đi thì đi thôi.”
“Căn phòng đó, chỉ có ngày đầu tiên là bị khóa.”
“Em thực sự đã từng nghĩ đến việc m/ua c/òng tay… hoặc xích sắt.” Cậu ấy ngừng một chút, “Nhưng em lại không nỡ.”
“Như thế anh sẽ không vui.”
“Em yêu anh nhiều đến mức chỉ muốn dùng một sợi xích sắt trói anh lại, để anh mãi mãi ở bên em, cả đời chỉ ở cùng em, đến ch*t cũng không rời xa.”
“Nhưng em...” Giọng cậu ấy nhỏ dần, “Làm sao em nỡ làm vậy với anh chứ!”
Lời nói của Giang Từ lúc này thật quá thẳng thắn.
Tôi thực sự nghẹn lại, không nói nổi một lời.
Cậu ấy ngừng lại một chút, như chờ tôi có thời gian để tiếp nhận.
Sau đó, Giang Từ cúi đầu, nắm lấy cổ tay tôi, từ từ đeo thứ cậu ấy đang cầm vào tay tôi.
Tôi nhìn xuống, đó là một chiếc vòng ngọc.
“Không nhiều nam giới đeo vòng ngọc lắm nhỉ? Nhưng em thấy nó hợp với anh lắm.”
“Anh đeo gì cũng đẹp.”
Giang Từ ngẩng đầu lên, khẽ cười:
“Em yêu anh, nhưng em cũng muốn anh yêu em.”
“Nếu anh thực sự không muốn ở lại, thì thôi.”
“Anh khỏe là tốt rồi.”
“Trước đây là em không đúng.”
Cậu ấy lùi lại một bước:
“Anh đi đi.”