Chương 10

10. Tôi xoay cổ tay và đi về phía Cố Trầm, những lời bẩn thỉu còn chưa kịp nói ra thì Cố Ngôn đang nằm dưới đất đột nhiên bật dậy cầm d/ao lao về phía Tố Trầm. Không ai ngờ rằng anh ta thật sự ra tay tấn công Cố Trầm, những vệ sĩ còn đang đứng một chỗ ngơ ngác, tôi lập tức đẩy Cố Trầm ra và đạp vào bụng dưới của Cố Ngôn, cánh tay trái của tôi dường như cảm nhận được có chút đ/au rát như bị thứ gì đó c/ắt ngang qua. Sau khi bị đ/á/nh ngã, Cố Ngôn lại bị vệ sĩ trấn áp, bọn họ cũng không còn để ý thân phận mà giữ ch/ặt lấy anh ta. Cổ Cố Ngôn nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Trầm, thả tôi ra! Anh anh làm những chuyện này không thấy áy náy sao? Lâm Ngọc vô tội, cô ấy không làm gì cả, sao anh có thể làm như vậy!” Có thể thấy anh ta thực sự rất tức gi/ận, cảm thấy bất công với Lâm gia và Lâm Ngữ. Trong mắt anh ta Cố Trầm là người không biết x/ấu hổ, không biết đúng sai. Thành thật mà nói tôi ch/ửi cũng mệt rồi. Nếu anh ta thực sự chính trực như lời anh ta nói, sao anh ta lại b/ắt c/óc tôi? Lẽ nào tôi không vô tội sao? Nói trắng ra, Cố Ngôn là một con chó tiêu chuẩn kép. Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày mình được tặng một chiếc "vòng bạc", lúc bị bắt Cố Ngôn đi vẫn còn vọng lại: “Anh, sao anh dám? Anh có biết tôi là ai không hả!” Tôi dang hai tay lười để ý đến anh ta. Trong tiểu thuyết là một nơi có luật pháp, cho nên nam chính cũng phải tuân thủ pháp luật, ok ? Anh ta lại quay đầu nhìn Cố Trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là người đầu tiên nhắm vào Lâm gia, đợi tôi tìm được bằng chứng, tôi sẽ không tha cho anh. Cố Trầm, tôi xem anh là anh họ, vốn không muốn làm đến nước này nhưng anh....” Cố Trầm hoàn toàn không để ý anh ta, quay đầu nhìn về phía tôi, hơi cau mày: “Em bị thương rồi, qua đây.” Tôi cảm giác đ/au rát ở cánh tay trái, nghiêng người về phía trước với vẻ đ/au khổ. Cố Trầm nắm lấy cổ tay, cúi đầu xem rồi gọi cảnh sát dừng lại. Sau trên mặt Cố Ngôn tràn đầy vẻ kiên quyết và lạnh lùng nói: “Tôi muốn yêu cầu giám định thương tích.” Khi đến bệ/nh viện, tôi chỉ cần hét khang cổ họng là có thể khiến Cố Ngôn nhận bản án nghiêm trọng hơn, chưa kể tôi còn bị chảy m/áu. Cố Ngôn hiển nhiên đã nhận thức được việc này, trợn to mắt muốn hét lên điều gì đó thì Cố Trầm xua tay và nhìn đi chỗ khác như vừa nhìn thấy ai mang bao rác to đi vứt: “Được rồi, đưa đi đi, tôi đưa…” Giọng điệu anh ấy bối rối, ngước mắt lên nhìn tôi, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, tai đỏ bừng. Tôi ân cần: "Anh có thể gọi em là chồng. Em cũng sẽ gọi anh là chồng.Chúng ta đều gọi nhau theo cách riêng của mình, không có mâu thuẫn gì cả.” Cố Trầm mím môi, quay đầu không nhìn tôi, lễ phép gật đầu với viên cảnh sát: “Xin lỗi, những việc còn lại vui lòng liên hệ với luật sư của tôi nếu có thể.” Ha, đàn ông! Nhàm chán quá đi !