Chương 11
Lâm Ngữ đến tìm tôi.
Cũng không biết cô ấy lấy thông tin từ đâu mà vô cùng khí khái đưa cho tôi một tấm séc:
"Anh ra giá đi, chỉ cần Cố Trầm không truy c/ứu trách nhiệm của anh Ngôn, tôi sẽ đưa anh 500 vạn này (~17,5 tỷ VND)."
Thành thật mà nói, tôi chỉ cần tiền.
Trong thời gian này, vết thương ở cánh tay của tôi cũng đã lành lại. Nhưng Cố Trầm lại ép tôi ở nhà nghỉ ngơi.
Tôi dùng một tay đẩy anh ấy đi dạo trong vườn và xem những bộ phim cũ tại rạp ở nhà.
Cảm xúc phát triển nhảy vọt. Chúng tôi nắm tay nhau và thỉnh thoảng hôn lên môi nhau.
Thật đẹp.
Hôm qua, khi đang dạo quanh nhà, tôi bất ngờ phát hiện ra rằng đã ba ngày nữa là kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và Cố Trầm.
Tôi nghĩ dịp này sẽ là sự hỗ trợ hoàn hảo để tôi ghi điểm. Không nói một lời, tôi ra ngoài với một chồng hóa đơn.
Sau khi đi dạo quanh trung tâm m/ua sắm tôi phát hiện ra rằng trong thế giới trong tiểu thuyết khá chân thực.
Đó là lý do tại sao tôi vẫn nghèo như vậy.
Nghèo một cách minh bạch, nghèo đến mức không quên ý định ban đầu của mình.
Tôi dùng tay trái ấn vào tay phải rồi tay phải ấn vào tay trái. Hầu như không kiểm soát được mong muốn có tiền:
"Anh không biết tại sao Cố Trầm buộc Cố Ngôn chịu trách nhiệm sao?"
Biểu cảm Lâm Ngữ có chút mất tự nhiên.
Tôi nhướn mày. Rõ ràng là cô ấy đã biết.
Cô ấy không chỉ biết rằng chính cô là người góp phần làm cho Cố Ngôn làm những điều ng/u ngốc này.
Tình yêu của hai người họ chưa đến mức “bất chấp sống ch*t”.
Cảm giác như đã đến mức “Gi*t người mới có thể thể hiện tình yêu sâu đậm giữa hai người”.
Hai người yêu nhau nhưng ng/ược đ/ãi người xung quanh. Đây rõ là bệ/nh phải không?
Tôi lịch sự từ chối: “Thật xin lỗi, chồng tôi giàu hơn. Hay là cô đưa số tiền này cho luật sư cũng được, biết đâu sau này có thể được giảm án”.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến Cố Ngôn trở thành nam chính đầu tiên dẫm lên kim máy may.
Nhiệm vụ của tôi là duy trì công lý pháp lý trong thế giới tiểu thuyết !