Chương 19
Cánh tay anh hơi dùng sức, rồi anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Shada đã phải làm việc chăm chỉ để giả vờ như không có gì sai sót. Sự đụng chạm bất ngờ của anh khiến cô nhớ đến 'đêm hôm đó.'
Không hề hay biết, ánh mắt cô đang hướng về đôi môi mềm mại đang khép lại và những ngón tay dài đang di chuyển của anh.
Cô ấy phát ra tiếng thở dài mà cô ấy cố nén lại. Đó cũng chính là ngón tay mơn trớn khắp cơ thể cô.
'Haaa’. Shada thở dài.
Đôi mắt cô bị phân tâm. Cô ấy đã tham gia vào một cuộc tình say đắm như vậy, nhưng sau đó giả vờ không sao. Đôi mắt của Shada tìm kiếm trên sàn nhà trong khi tâm trí cô tìm kiếm trái tim mình.
Trái ngược với lời cảnh báo mà anh đưa ra rằng anh sẽ làm như anh muốn, Huey không làm gì nhiều. Trên thực tế, anh ấy hành động bình thường trái ngược với một Shada xấu hổ và bối rối. Chỉ cần nhìn vào mắt anh đã khiến trái tim cô rối bời.
Sức mạnh của đêm đầu tiên thật tuyệt vời.
Shada chán nản. 'Làm thế nào mà mặt một người nào đó thậm chí không đỏ lên chút nào sau tất cả những chuyện đó?'
'Làm thế nào ngài ấy có thể trông đứng đắn và điềm tĩnh như vậy?'
Cô ấy thậm chí không thể ngủ ngon.
'Ngài đã gặp bao nhiêu phụ nữ cho đến nay? Con số chắc hẳn không hề nhỏ đối với một người đàn ông đã đạt được quyền lực, danh vọng và giàu có - và với vẻ đẹp của mình ?? - Không hề nhỏ chút nào.'
'Và mình là gì? Một cô hầu gái tội nghiệp.'
Shada cố tình cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình bằng cách bóp chết sự kỳ vọng của cô ấy. Trái tim cô quặn thắt.
Bị cuốn vào những suy nghĩ chán nản, cô không nhìn thấy bàn tay đang đến gần mình.
"Son môi của em bị lem này."
"A."
Ngay khi đầu ngón tay anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô, cô cảm thán và hất tay ra vì ngạc nhiên.
Lực đủ mạnh để làm cho cặp đôi giật mình, và sau đó sự tĩnh lặng khó xử giảm xuống khi mặt anh hơi nhăn lại. Shada hoảng sợ và mặt trắng bệch.
Điên thật. Mình đã làm gì? Đừng để bị lừa vì ngài ấy hơi tốt bụng. Xét cho cùng, người đàn ông này cũng là một quý tộc khác dòng máu với một thường dân như cô.
“Xin- tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, thưa Chủ nhân! ”
Cô cố gắng cúi đầu trên mặt đất và quỳ xuống theo thói quen của cô khi ở trong cung điện. Tuy nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, và một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên đưa ra kéo lấy cô.
"Shada."
“Dạ? Sao ạ?"
"Em đang cố tình có phải không?"
"Dạ?" Shada lặp lại một cách ngu ngốc.
Hơi nóng lóe lên trong mắt anh, với một nụ cười lạnh lùng bất cẩn.
Đột nhiên gương mặt anh trở nên gần hơn, và cô hoàn toàn bị chôn vùi trong cái bóng của anh khiến cô nín thở.
Mồ hôi lạnh làm ướt lòng bàn tay đang run của cô. Đôi mắt xanh lục của anh liếc nhìn chuyển động và nheo lại. Anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía mình. Huey vô cảm nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của cô và đặt tay cô vào cổ anh.
"Hãy thắt cà vạt cho ta."
Lần này Shada không trả lời.
Như thể mười năm làm người giúp việc của cô chẳng là gì, cô cầm chiếc cà vạt lụa mềm khi anh đeo nó vào tay cô. Cô do dự một chút rồi lóng ngóng di chuyển bàn tay của mình.
Shada hiếm khi thắt cà vạt cho đàn ông, nhưng cô thường tập thắt cho cha mình. May mắn là thường dân và quý tộc có cùng một cách thắt cà vạt.
Trong khi cô cảm thấy khủng hoảng, tay cô đã tự di chuyển. Sau một vài lần nhầm lẫn, vẻ căng thẳng biến mất trên khuôn mặt của Shada. Cô tập trung thắt nút một cách đẹp đẽ, và miệng cô ấy hơi mở ra vì sự tập trung cao độ của mình. Huey nhìn xuống đôi mắt hồng lung linh của cô.
Một ánh nắng lấp lánh, căn phòng Bá tước phủ một sự im lặng ấm áp. Khuôn mặt của cô hoàn toàn khiến anh say mê.
Đầu ngón tay mỏng manh của cô di chuyển chậm rãi và cọ xát vào cổ họng anh. Nó hơi quanh co, nhưng rồi được thắt nút.
Khi Shada nhìn lên với một nụ cười nhẹ nhõm, Huey ngay lập tức cúi đầu và hôn lên đôi môi nhỏ đang hé mở của cô. Anh ôm lấy cô và kéo cô về phía anh. Anh liếm đôi môi đỏ hồng của cô và mút nó một cách ngọt ngào.
Cô rên nhẹ. Vô tình, cô nắm lấy và kéo cà vạt của anh như một chiếc phao cứu sinh.
Huey hơi bị nghẹn, nhưng anh thèm muốn đôi môi như hoa mai của cô.
Nó trông giống như một con thú hoang với dây xích đang nuốt chửng chủ nhân của nó.
Sau khi môi cô sưng vù và nhem nhuốc, ngay cả son môi cũng bị anh cuồng nhiệt hút vào miệng, anh mới ngẩng đầu lên.
Shada đang đỏ bừng cả người, run rẩy hít một hơi; mắt cô ấy ngấn lệ.
Khi Huey nhìn thấy chiếc cà vạt của mình, anh bật cười.
"Tất cả đều nhàu nát."
Shada nhanh chóng thả tay ra và lang thang trong không trung một lúc.
Huey, giả vờ như không biết, mặc một chiếc áo vest bên ngoài chiếc cà vạt màu đỏ thẫm nhăn nheo và khuy măng sét ở tay áo.
Người đàn ông nhìn thấy Shada bối rối lại nhìn cô.
"Em sẽ tránh mắt ta bao lâu nữa?"
Anh biết rằng người phụ nữ này sẽ không bao giờ bác bỏ điều mà cô ấy không bao giờ làm.
Shada nhìn anh theo phản xạ, rồi bĩu môi.
Huey, hài lòng, lại mỉm cười.
"Ta đã để em quyết định bởi vì ta đã nói em có thể làm những gì em muốn, nhưng ta nghĩ rằng ta đã sai."
Anh nói, nhìn đôi mắt hồng đang chớp chớp của cô.
“Điều ta muốn làm có thể ngược lại với ý muốn của cô Shada. Vì tính cách của Shada, khả năng xảy ra việc này là rất cao. Vì vậy, ta quyết định. Ta sẽ làm bất cứ điều gì ta muốn.”