Nàng Hầu Của Bá Tước Kirchner

Bam Orange
Cập nhật:

Chương 20

“Ta sẽ ôm em, hôn em, chạm vào em nhiều như ta muốn, bất cứ khi nào. Không quan trọng em thế nào, dù chúng ta ở đâu, ngay cả khi cô Shada phản đối, ta vẫn sẽ ôm em. Em sẽ làm quen với việc tiếp tục ngủ cùng ta. Có được không? ” "Chủ nhân!"

 

"Ừ, cô Shada."

 

Huey nhìn cô với vẻ dịu dàng và trìu mến, đến mức khiến Shada nghi ngờ liệu người đàn ông này vừa tuyên bố rằng anh ấy sẽ tàn phá cô theo ý muốn của anh hay không.

 

Nhưng đôi mắt của anh sáng và lóe lên như muốn bùng cháy. Nó giống như đôi mắt của một con sói đói đang trỗi dậy. Anh ấy đang khao khát cô.

 

Shada ngay lập tức cảm thấy bụng dưới của mình nhói lên và bỏng rát như thể cô ấy cũng bị bốc cháy vậy. Thật là nguy hiểm. Đó không chỉ là bản năng của một người phụ nữ đối mặt với những nguy cơ tình dục; đó là một dấu hiệu nguy hiểm.

 

Sau khi người đàn ông trước mắt này lay động và nuốt chửng cô ấy, cô chắc chắn sẽ đánh mất chính mình.

 

Anh ấy là một người có khả năng đó, và Shada thì không đáng kể gì so với anh. Sự khác biệt quá rõ ràng khiến cô muốn bỏ chạy.

 

Tuy nhiên cô cũng bị anh thu hút một cách điên cuồng, đến mức khiến cô sợ hãi. Mặt cô tái đi không còn chút máu nào, Shada lùi lại và quay đi. Trước khi vượt qua ngưỡng cửa, một giọng nói với tiếng cười khan vang lên.

 

"Em có ghét những gì ta đã làm với em không?"

 

Cổ họng của Shada khô khốc.

 

“Nếu em không thích việc đó thì ta thật sự không biết phải làm thế nào. Bởi vì ta đang phát điên vì ta thích nó nhiều không thể tả. Thực sự là ta không thể chịu đựng được. Ta vẫn muốn kéo em lại và nhốt em vào trong phòng ngủ của ta. Vì vậy làm ơn hãy quay lại. Chỉ nhìn ta, chỉ mình ta mà thôi. ”

 

Shada ước gì anh ấy đừng nói nữa vì cô rất dễ bị tổn thương. Giọng nói trần trụi của anh khiến trái tim cô đau đớn và thắt lại với cảm xúc ngộp thở. Cô không thể bịt tai và vờ như không nghe thấy.

 

"Em sẽ ghét ta nếu chúng ta làm chuyện đó cho đến khi em hét lên vì sung sướng sao?"

 

Cô bỏ chạy khỏi phòng.

 

***

 

Huey đứng không cảm xúc cho đến khi bước chân của Shada xa dần, anh bình tĩnh sắp xếp những chiếc khuy măng sét ở tay áo.

 

Một tiếng gõ vang lên. Đó là người quản gia. Với giọng nói thật lịch sự, ông ấy thông báo với anh rằng:

 

"Thưa chủ nhân, ngài Cedric đang ở đây."

 

"Bảo anh ta lên đây."

 

“… Tôi có nên để ngài ấy đến thăm chủ nhân sau không?”

 

Huey liếc nhìn người quản gia. Anh cúi đầu lịch sự.

 

"Không sao."

 

Người quản gia nhanh trí rút lui mà không chọc tức vị chủ nhân của mình.

 

Bề ngoài, khuôn mặt của người đàn ông tuyệt đẹp như tạc với mái tóc vàng được chải gọn gàng, trông có vẻ điềm tĩnh và không có chút xao lãng nào.

 

Anh uể oải ngồi trên ghế bành với tay chống lên cằm. Trong trạng thái đó, anh chìm đắm trong suy nghĩ và im lặng, đến nỗi anh không nhận ra âm thanh cộp cộp của bước chân ai đó vọng lại gần bên ngoài cánh cửa. Vị khách vừa đến lên tiếng chào anh trước.

 

"Đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy ngài với một khuôn mặt như vậy!"

 

Huey không đáp lại, chỉ đưa tay chỉ vào chỗ ngồi.

 

Cedric càu nhàu, phàn nàn rằng anh ấy không có phản ứng thì tốt hơn.

 

"Cậu khỏe không?"

 

"Ngài nghĩ sao?"

 

"Ta đoán là không."

 

Cedric nhẹ nhàng gật đầu.

 

Anh nhìn kỹ Huey bối rối nghiêng tách trà để không thể hiện cảm xúc của mình.

 

Cho dù đó là vì ánh mắt quan sát hay sự tự chủ đặc trưng của vị khách, sự hiện diện của một người khác nhanh chóng giúp anh trở lại với chiếc mặt nạ được gọi là 'Bá tước Kirchner.'

 

Đôi mắt khô và bình tĩnh của anh hướng về vị khách ngồi đối diện.

 

"Có chuyện gì?"

 

“Chuyện gì vậy? Nghe nói rằng dạo gần đây ngài không được hòa hợp với Công chúa Julia lắm?”

 

Ánh mắt của Huey vốn mới chú ý một chút, nhanh chóng trở nên vô hồn.

 

Cedric nhún vai trước ánh mắt không nói nên lời của Huey. Huey tự hỏi rằng liệu anh ta đến nơi này chỉ để hỏi về những điều như thế thôi ư.

 

"Chuyện đó rất quan trọng. Cô ấy không phải là con gái duy nhất và là viên ngọc quý của Đức vua sao? ”

 

"Thật vậy, một sự phiền toái lớn."

 

Anh cười giễu cợt.

 

Cedric giật mình. Những lời như vậy sẽ không bao giờ được nói ra trước mặt Công chúa cao quý, nhưng sự căm ghét của Huey hiếm khi được bày tỏ một cách trung thực như vậy.

 

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, hiệp sĩ vĩ đại, Bá tước Kirchner là một người có ý thức chính trị siêu việt và tiềm năng, thậm chí còn mẫu mực hơn cả khả năng chiến đấu. Đó là bởi vì, trên chiến trường chính trị, anh biết cách để mình không quá nổi bật.

 

Anh ấy kiên trì và nhẫn nại, không giống như những người cùng tuổi với anh, và anh rất biết cách chờ đợi. Hạn chế bản thân chỉ theo nhu cầu và đi theo dòng chảy một cách kín đáo phức tạp hơn nhiều so với nói chuyện và thích gây sự chú ý.

 

Điều đáng sợ hơn nữa là rất ít người hùng mạnh của vương quốc biết về suy nghĩ của bá tước mặc dù anh có thể là người kế vị ngai vàng, và là một anh hùng chiến tranh nhận được mọi sự chú ý.

 

Cedric hỏi với giọng nghiêm túc hơn nhiều so với lúc đầu:

 

“Công chúa đã đổ nước trà lên người ngài chưa? Hay có thể tát ngài một cái? ”

 

Cedric biết rằng Công chúa xấu xa và độc ác đang phát điên vì người đàn ông trước mặt anh, nhưng sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy bộc lộ bản chất thật của mình.

 

Cedric đang làm nhân viên của tòa án dưới ảnh hưởng của gia đình mẹ anh, vốn được ca tụng trong tầng lớp thượng lưu. Anh ở lại triều đình, hòa nhập qua lại, và nhanh chóng nắm bắt các tình huống, sự cố và tai nạn trong cung điện.

 

Bộ ria mép duyên dáng, cách ăn mặc tinh tế, và phép xã giao khiêm tốn được coi là ấn tượng của Cedric đối với những người quen biết anh, được anh đúc kết theo thời gian và kinh nghiệm.

 

Lần đầu tiên Huey gặp Nam tước Cedric, anh cảm thấy khó tin rằng ông nội của anh ấy là một nông nô và cha anh ấy từng là một thường dân. Huey bật cười trước câu hỏi khó thở.

 

"May mắn thay, hoặc không may, nó vẫn chưa xảy ra."

 

Huey nghĩ vậy trong im lặng và không trả lời.