Chương 2
Quả thật, cuộc sống đầy những chuyện không thể ngờ. Shada nghĩ rằng câu nói đó mô tả chính xác về tình trạng hiện tại của cô. Không thể đoán trước. Bất ngờ. Căng thẳng thần kinh.
Tay chân lóng ngóng đầy lo lắng khi cô đang đứng trong bộ đồng phục hầu gái mới.
Sự im lặng nặng nề đè nặng lên vai cô.
Một người đàn ông đang ngồi khoanh đôi chân dài nhìn cô hầu gái đau khổ trước mặt.
Chiếc quần đắt tiền của anh được thiết kế riêng, một đường xếp ly dẫn đến đôi giày da trơn, và chỉ một nhà quý tộc mới có thể mua được.
Anh nói chuyện với cô khi những ngón tay bắt chéo trước mặt. Đó là một giọng nói giống như một người lính với chất giọng ngọt ngào nhưng đều đều.
"Tên?"
Đôi vai nhỏ nhảy lên. Shada lịch sự cúi đầu, cố gắng che giấu trái tim đang đập thình thịch và những ngón tay run rẩy của mình.
"Thưa, Shada ạ."
"Shada."
Bá tước Kirchner lại gọi tên cô bằng đôi môi tao nhã đó. Mặc dù anh là một hiệp sĩ nổi tiếng, nhưng nhìn thoáng qua, anh trông giống như kiểu người không liên quan gì đến những trận chiến đẫm máu hay tàn bạo chút nào.
Trong mắt Shada, tất cả những gì cô có thể thấy là những nguy hiểm nghề nghiệp trong đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn và nét mặt không rõ của Bá tước. Báo động đã vang lên, cảm nhận được nguy hiểm ở mọi ngóc ngách.
Điều tồi tệ nhất đối với một người giúp việc là một chủ nhân khó đoán.
Anh ấy thậm chí còn không mang vẻ mặt thường ngày với nụ cười uể oải kể từ khi đưa Shada về dinh thự của mình.
Cô nhớ lại cảnh tượng khó chịu khiến cô kinh hãi khi còn nhỏ, một con rắn đáng sợ từ từ há khớp hàm để nuốt lấy một con chuột rên rỉ đáng thương mà nó bắt được.
“Có biết tại sao ta đưa cô đến đây?"
"Thưa, không."
Có cách nào để biết không?
Mặc kệ, dù sao thì Shada đã được cứu bởi bàn tay của bá tước và đứng ở đây. Cô cố gắng lờ đi những giọt mồ hôi trên mũi và nhớ lại chuỗi sự kiện xảy ra trước khi cô vào dinh thự.
***
“Có vấn đề gì sao……?”
Bá tước bình tĩnh hỏi lại trước vị hôn thê của mình, khuôn mặt của người đó ngay lập tức cứng lại.
“Dinh thự của tôi gần đây đang thiếu người giúp việc. Đây thật sự là một sự trùng hợp tuyệt vời."
"… Hi. Nếu đúng như vậy, một người giúp việc chuyên nghiệp chứ không phải là thứ khiếm khuyết này sẽ tốt hơn. Chỗ ta không thiếu người.”
"Không."
Bá tước uể oải cắt đứt câu trả lời của công chúa. Giọng nói sau đó chắc nịch.
"Tôi muốn cô ấy."
Shada đã choáng váng ngay giữa làn sóng mịt mờ khi cô phát hiện hình ảnh lạnh lùng và tinh anh của bá tước đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào đến mức khiến mọi trái tim bấn loạn và lý trí tan chảy.
Công chúa Julia, mục tiêu trực tiếp của nụ cười quyến rũ ấy, đỏ bừng mặt.
Cô ấy không thể nhận thức được, cô ấy tức giận. "Tại sao lại là cô ta?"
"Đó là một việc hiển nhiên."
Bá tước cười toe toét.
"Tôi nghĩ cô ấy sẽ làm tốt công việc của mình."
Nhận xét của bá tước khiến đám đông phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Trong khi đó, bá tước ôm Shady, kéo cô ấy lên và cúi chào.
“Tôi cảm ơn vì sự ưu ái của người, thưa công chúa. Tôi xin phép.”
Anh quay đi mà không để lại một sơ hở nào để người khác có thể ngăn cản.
Khi bị anh nắm lấy, Shada ngây ngốc há hốc mồm, không thể nắm bắt được tình hình của chính mình.
'Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra ... Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, hiện tại mình vẫn còn sống.'
Cô rón rén ngẩng đầu qua phía sau bá tước, và khi ánh mắt cô bắt gặp vẻ mặt méo mó và ánh nhìn giết người của công chúa, cô sợ hãi cúi đầu. Thế là cô đã sa vào vòng tay của bá tước xa lạ. Cô chỉ lo lắng đến việc xoa dịu trái tim đang hồi hộp run rẩy của mình.
Nếu Shada nhạy bén hơn và nhớ lại hành động của mình, chắc cô ấy đã bị giết cả trăm lần. Nhưng hiện tại cô ấy đang choáng váng với cảm xúc hỗn loạn tột độ xảy ra trong vòng vài phút.
Chỉ một lúc trước, cô đã vượt qua cửa tử thần bằng sự nổi loạn lần đầu tiên trong đời và bây giờ vị hôn phu của công chúa đáng sợ đã cứu mạng cô. Và ngài ấy đã đích thân ôm một cô hầu gái trong vòng tay của mình!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
"Hầu gái sao?"
"Dạ. Vâng?!"
Shada hỏi lại, run rẩy trước tiếng gọi trầm thấp của anh.
“Làm thế nào để cô hết run? Ta không nghĩ nó ổn cho lắm.”
"Tôi xin lỗi!"
Shada trả lời hơi lớn tiếng.
Bá tước Kirchner nhìn xuống hình dạng đông cứng của cô, gần như không dám thở, và anh cong môi.
“Không sao”, nhưng lời an ủi không làm cô thấy ổn hơn.
Sau khi đưa cô vào xe ngựa, bá tước vô cảm nhìn Shada.
Anh chợt bật cười.
Với nụ cười say mê xuất hiện trở lại, Shada mở to mắt nhìn.
"Ta thấy rất vui vì chúng ta sẽ có nhiều thời gian."
Cánh cửa xe ngựa khép lại.