Chương 7

Bí ngô
Cập nhật:
Cố Tự Nhu không cho phép bệ/nh viện sa thải tôi. Tôi làm tổn thương Lục Trạch, người cô ta yêu thương nhất, chỉ bị đuổi việc thì hình ph/ạt ấy quá nhẹ nhàng. "Bắt nó đi dọn toilet." Mười mấy nhà vệ sinh trong viện đều do tôi đảm nhận. Cố Tự Nhu còn dẫn người đến, tạt cả thùng sơn lên nền nhà vừa được tôi lau chùi. "Nè, lau sạch đi." Sơn khô cứng nhanh đến mức không thể chùi được. Cô ta ra lệnh ấn đầu tôi xuống đất: "Không lau được? Vậy thì liếm đi!" Mùi sơn xộc thẳng vào mũi. Mắt tôi đỏ hoe lên. Giang Yến, em vui quá đi. Trước đó, anh có biết em sợ hãi thế nào không? Em sợ Cố Tự Nhu chỉ ham tiền, hoặc thèm khát danh phận phu nhân nhà họ Lục. Nếu vậy, dù có trả th/ù bao nhiêu cũng chỉ là trò chơi vô vị. Nhưng giờ em đã biết. Cố Tự Nhu thật lòng yêu Lục Trạch. Yêu đến mức liên tục tha thứ cho anh ta, yêu đến nỗi chịu đựng b/ạo l/ực đ/au đớn vẫn không rời xa, yêu đến coi anh ta là cả thế giới. Thật tuyệt vời làm sao! Cư/ớp đi thế giới của một người còn đã hơn gi*t ch*t cô ta gấp vạn lần. Cố Tự Nhu không biết tôi đỏ mắt vì phấn khích. Cô ta tưởng tôi đã kiệt sức trước trò tr/a t/ấn. Cô ta ngồi xổm xuống đầy đắc ý, móng tay sắc nhọn chọt vào trán tôi: "Nói cho mà biết, nếu không phải A Trạch chưa xuất viện, tôi cân nhắc đến dư luận không muốn sinh sự thì hình ph/ạt dành cho cô đâu chỉ có thế!" Cố Tự Nhu dẫn đám tay chân bỏ đi. Tôi nằm dài trên nền gạch toilet, cười thầm. Cố Tự Nhu thật đáng thương, cô ta là người bình thường. Chỉ có kẻ bình thường mới nói câu "cân nhắc đến dư luận", trong từ điển của lũ đi/ên chúng tôi chỉ có ba chữ: "Tao muốn, tao đếch quan tâm, tao lấy được". Tôi đứng dậy, ngắm nhìn bóng lưng yêu kiều của Cố Tự Nhu. Một người phụ nữ bình thường, yêu say đắm gã đàn ông như Lục Trạch. Cô ta chắc chắn sẽ diệt vo/ng. Cố Tự Nhu không biết mình sắp tận số. Cô ta hạnh phúc bên cạnh Lục Trạch. Hai người nắm tay dạo bước trong vườn hoa nhỏ, đẹp đôi như nam nữ chính trong phim ngôn tình. Nhưng Cố Tự Nhu không thể dành cả ngày ở viện t/âm th/ần, cô ta phải ra ngoài trông coi công ty cho Lục Trạch. Những ngày vắng cô ta, việc chăm sóc Lục Trạch thuộc về đám hộ lý lương cao kia. Bọn họ giống như tay chân và con mắt của Cố Tự Nhu Chăm sóc Lục Trạch, cũng giám sát anh ta. Canh chừng anh ta đừng làm hại người, ép anh ta hợp tác điều trị, kiểm soát sinh hoạt điều độ. Cố Tự Nhu khát khao Lục Trạch trở nên tốt đẹp hơn, nào ngờ điều ấy sẽ phản lại chính cô ta. Chỉ một tuần sau, con thú dữ bị nh/ốt trong lồng sắt được thả ra. Lục Trạch đ/ập g/ãy xươ/ng sườn tên hộ lý dám ép anh ta vận động, dọa báo cáo với Cố Tự Nhu. Các bác sĩ vừa đưa nạn nhân đi cấp c/ứu vừa hốt hoảng: "Gọi ngay cho cô Cố..." "Ai dám!" Lục Trạch đ/á mạnh vào cửa. Cả phòng im phăng phắc. Đám bác sĩ nhìn nhau ngơ ngác. Anh ta chằm chằm vũng m/áu trên sàn, lạnh lùng: "Kiều Vũ Sơ không phải vẫn còn ở đây sao?"