19.
Lão phụ nhân xuất hiện đã nhắc nhở cho ta.
Có lẽ ta có thể tìm được đầu mối từ những cung nữ năm đó hầu hạ Quý phi kia.
Sau khi Quý phi tuẫn táng, trừ mấy người tuẫn táng theo chủ ra, có một bộ phận bị đày đến những địa phương khác.
Những gì m/a ma chưởng sự nói cũng là sự thật.
"Lúc ấy có mấy người được chuyển đến dưới quyền Thái hậu, còn có mấy người có thể về nhà."
"Vậy không phải là tốt rồi sao, những người được phân cho Thái hậu không tìm được, nhưng những người được về nhà thì vẫn có thể tìm được đi." Trầm Huy ở bên cạnh nói, "Ca, ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi."
Sau khi Trầm Linh đi, hắn điều Trầm Huy hồi kinh làm trợ thủ của ta.
Tuy nhiên, mấy ngày sau tin tức truyền về là — mấy người đó tất cả đều bạo bệ/nh bỏ mạng trong vòng một năm.
Đầu mối lại bị c/ắt đ/ứt, ta càng cảm thấy nhức đầu.
"Ám Nhất, ngươi đi theo dõi thật kỹ Thừa tướng đi." Ta không còn cách nào, đành phải ra lệnh.
"Không cần Ám Nhất." Trầm Huy gác chéo chân ở bên cạnh, "Tên nhị công tử phế vật nhà Thừa tướng kia là hồ bằng cẩu hữu của ta, mồm miệng từ trước đến giờ đều không có điểm dừng, tìm cái gì trùm đầu b/ắt c/óc hắn là được."
Ta nghe vậy cười một tiếng, tính cách này của Trầm Huy và Trầm Linh thật sự giống nhau, đúng là huynh đệ ruột thịt.
"Giao cho ta đi."
20.
"Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng ta không biết, lão già đó còn nhớ về người đàn bà kia, mỗi ngày đều trốn trong thư phòng nhìn bức họa kia của ả." Người nói chuyện chính là Nhị công tử phủ Thừa tướng Tống Minh Triết.
"Ai cơ?" Thanh âm Trầm Huy truyền tới từ bên kia vách ngăn.
"Còn có thể là ai? Trước đây đã nói qua với ngươi rồi, một ả đàn bà chưa từng thấy qua." Tống Minh Triết tức tối bất bình, "Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, mẫu thân và ông ta bởi vì chuyện này đã cãi nhau, cãi nhau đến bây giờ. Nhưng mà ta đã lén đi xem qua một lần, người đàn bà kia quả thật đẹp mắt."
Trầm Minh Triết oán trách: "Ta là đã nhìn ra, lão già kia căn bản không muốn phân cho ta một phần của cái nhà này, ông ta chỉ yêu thích đại ca của ta."
"Ta cũng không trông cậy gì vào ông ta cả, mẫu thân ta nói những năm này bà tích cóp được cũng đủ cho ta ăn uống cả đời, không cần dựa vào chút đồ phụ thân cho. Không nói nữa, uống rư/ợu uống rư/ợu!"
Cách vách truyền tới tiếng cười sang sảng của Trầm Huy: "Ài, ngươi nói ít một tí đi, trở về bị Thừa tướng đại nhân biết không chừng đ/á/nh g/ãy chân ngươi."
"Ông ta đ/á/nh còn ít lắm sao?"
"Vậy ít nhất đại ca ngươi còn không đ/á/nh ngươi, không giống ta, không những bị phụ thân ta đ/á/nh, còn phải rút ra thời giờ đối phó đề phòng bị đại ca ta đ/á/nh."
"Vậy thì ngươi cũng tương đối thảm, ta nghe lão già kia nói đại ca ngươi đ/á/nh người rất có kỹ xảo." Tống Minh Triết đột nhiên thấp giọng: "Đại ca ngươi có phải có một chân cùng với Lâm tướng quân hay không?"
"Tại sao lại nói như thế?"
"Ai mà không biết đại ca ngươi đến bây giờ vẫn chưa thành thân, cũng biết hắn hay chơi bời cùng Lâm tướng quân, à, ta nghe lão già kia nói muội muội Lâm tướng quân cùng đại ca ngươi có hôn ước, chậc chậc chậc, cũng không biết là thật hay giả. Dù sao lão già kia ngày đó trở về tức gi/ận đ/ập phá rất nhiều đồ."
"Thật."
"Thật sao? Ài, nghe nói dáng dấp Lâm Hàm kia có tám phần tương tự với tướng quân phu nhân, nếu có thể ta cũng muốn cưới một người như vậy, nhưng nếu có thể lấy được người giống như trên bức họa kia của lão già thì tốt hơn."
"Lâm Hàm và Lâm tướng quân cũng có bảy tám phần tương tự, sao không thấy ngươi thích Lâm tướng quân? Được rồi, thật vất vả mới hội tụ tại tửu lầu một lần, uống rư/ợu!"
Cách vách đã cười nháo thành một đoàn.
Ta gắp một khối gan ngỗng hồng cho tiểu hoàng đế.
"Đừng nghe tên Tống Minh Triết đó nói càn, ta và Trầm Linh rất trong sạch."
"Ai biết được." Tiểu hoàng đế có chút bất mãn cắn mạnh một cái, "Ta muốn uống canh kia."
Ta nhìn Ám Nhất một cái, ngay sau đó hắn lặng lẽ lui ra.
"Được, vi phu lấy canh cho người."