21.
Đêm đó, Ám Nhất mang về tin tức của bức họa kia.
Nữ nhân trong tranh thanh nhã tinh tế, đôi mắt duyên dáng, dưới mắt phải cũng có một nốt lệ chí màu đen.
"Người này..." Ám Nhất quỳ dưới đất muốn nói lại thôi.
Ta buông quân báo trong tay xuống, "Cứ nói đừng ngại."
"Nữ nhân này… giống hoàng thượng..."
Ta cau mày không vui, "Giống?"
Ta không kịp nghĩ kỹ, tiếng gõ cửa vang lên c/ắt đ/ứt suy nghĩ ta, ta vẫy tay để cho Ám Nhất lui xuống.
Là m/a ma được điều từ tẩm cung Thái hậu.
"Hoàng thượng sai lão nô mời tướng quân đến dùng bữa." M/a ma thi lễ với ta một cái, đứng ở một bên.
Ta gật đầu ra hiệu cho bà dẫn đường.
"M/a ma đã làm việc trong cung bao lâu rồi?" Ta hỏi.
Bà cung kính trả lời: "Lão nô đã ở trong cung mười tám năm."
"Nghe đồn năm đó hậu cung của tiên đế có tam đại tuyệt sắc, không biết m/a ma có từng gặp qua họ không?"
M/a ma lại thi lễ với ta.
Ta đưa tay ra hiệu cho bà nói tiếp.
"Năm đó Quý phi cùng Kỳ muội muội, cũng chính là Thái hậu bây giờ chính là sinh đôi, được gọi là song tuyệt. Thêm đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, Thục phi, được xưng là tam tuyệt."
"Bà có từng gặp qua Thục phi kia chưa?"
"Chưa từng. Đây là đại kỵ trong cung, lão nô không dám nói bừa." Bà cười một tiếng, "Nhưng nghe đồn hoàng thượng giống mẫu phi."
Bà nói: "Tướng quân, đến rồi."
Là Trường Nhạc Cung.
Tẩm cung năm đó Thục phi từng ở.
-
Tiểu hoàng đế mặc áo tơ trắng ngồi bên bàn ăn trong tẩm điện.
Trên bàn đặt ba bộ bát đũa.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi ta." Y cười với ta một cách miễn cưỡng, "Trước kia đều là phụ hoàng và ta cùng nhau cúng bái nàng, sau khi phụ hoàng đi ta cũng chưa từng tới đây."
Chưa từng tới, là đương kim Thái hậu không cho phép đi.
"Tử Tiêu ca, ta muốn cho mẫu phi gặp qua một chút người đáng giá cho ta phó thác cả đời."
"Được." Ta ngồi ở trước bàn, để tiểu hoàng đế tùy ý kéo tay ta.
"Trong ký ức của ta không có mẫu phi, nhưng ở trong lòng ta nàng có lẽ là một người rất dịu dàng." Y nhìn về phía ta, "Ta nghĩ nàng sẽ rất thích ngươi."
Vành mắt của tiểu hoàng đế đỏ hoe.
"Hoàng thượng, thần sẽ luôn ở bên cạnh người." Ta đưa tay lau đi nước mắt của y, "Thục phi nương nương nhất định sẽ yên tâm."
Đêm đó, chúng ta cũng không có làm gì.
Ta lẳng lặng ôm y, để y khóc nỉ non ở trong ng/ực ta.
Ta nghĩ, ta đã biết tại sao tiên hoàng lại để cho Tang Dương kế vị rồi.