Nghèo Khổ Làm Cho Ta Không Từ Thủ Đoạn
Chương 10 Dáng Vẻ Mềm Yếu, Tính Tình Lại Lạnh Lùng Tàn Khốc
An Nhiên cuốn chăn mền lại rồi để ở đầu, ít nhất thì chúng có thể giảm bớt nguy cơ bị đá rơi trúng đầu.
“Ầm ầm ——”
Tiếng vang càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, căn phòng càng rung động rõ ràng hơn, An Nhiên cảm thấy hình như tiếng vang này xuất phát từ dưới lòng đất.
“Ê, cô có sao không?
An Nhiên hỏi người bên kia.
Nhưng không ai trả lời.
“Đừng nói là bị nện chết rồi nha?” An Nhiên tự nhủ.
“Ầm!”
“Phốc!”
Một cục đá cỡ vừa đột nhiên bay ra từ vách tường, An Nhiên đang dùng mền che chắn nhưng cô vẫn có thể thấy được cục đá này, cô đã nhanh chóng nằm xuống đất tránh nó.
“Xong, chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết bởi động đất, đừng như vậy chứ, bản thân là BOSS tương lai mà lại chết trước khi người chơi xuất hiện sao.”
Lúc này An Nhiên cảm thấy cực kỳ phức tạp, cô chống tay ngồi dậy thì thấy cái đèn mới vừa gắn vào đã bị đá văng trúng.
Ngay cả mạch điện cũng bị đứt tùm lum.
Thảm quá.
Lại hư.
“Reng reng reng ——” Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài ngoài hành lang bất ngờ vang lên tiếng còi cảnh cáo đinh tai nhức óc, nhìn từ phía bên ngoài có thể thấy ánh đèn màu đỏ không ngừng nhấp nháy.
“Báo động, báo động!”
Mặc dù tiếng người ồn ào hòa lẫn vào tiếng còi báo động nhưng An Nhiên vẫn có thể nghe được.
Động đất tới rồi mà còn báo động cái quái gì nữa, mau đi mở cửa cho tôi coi.
Lúc này lại có một tiếng vang rất lớn xuất hiện, nó giống như là một tiếng nổ tung to lớn ngay bên cạnh, tiếng nổ làm cho An Nhiên gặp phải triệu chứng ù tai, cô cố gắng bịt lấy lỗ tai ngồi xổm xuống mặt đất, căn phòng tiếp tục rung lắc dữ dội, vô số mảnh vụn không ngừng rơi xuống cái chăn, một lát sau căn phòng mới ngừng rung.
An Nhiên chật vật đứng dậy, cô phát hiện vách tường cứng rắn ngăn cách hai bên vậy mà lại bị bể tùm lum, cái ổ khóa cửa sắt cũng bị thủng một lỗ lớn, căn phòng vốn dĩ rất sạch sẽ giờ lại đầy bụi và đá, nhìn không khác gì đống rác.
“Đồ đạc đã bị chúng lấy đi, nếu ta đoán không sai thì chắc chắn là đang ở trong nhà kho.”
Bình yên nghe thấy tiếng người phụ nữ ở sát vách nói chuyện.
Hồi nãy còn tưởng cô ta ngủm rồi.
“Chúng ta không có bao nhiêu thời gian, hỗ trợ hỏa lực vọt thẳng ra ngoài, lấy được đồ là đi luôn, bằng không thì sẽ bị bao vây.”
Một giọng nam tục tằng nói.
“5 phút, tốc chiến tốc thắng!”
Một giọng nam khác lạnh lùng nói.
“Tiếc là không có vũ khí hạng nặng, nếu không thì đâu cần phải phiền phức như vậy.”
“Răng rắc ——”
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Lên!”
“Xung phong theo ta.”
“Rầm!”
Tiếng nói chuyện không còn nữa, ngay sau đó là tiếng bước chân trầm trọng dày đặc, An Nhiên cúi người nín thở dựa vào vách tường, khoảng năm giây sau, bên ngoài có tiếng súng vang lên.
“Bằng bằng bằng ——”
“Kẻ địch!”
“A a a!”
Cái này mà động đất gì nữa, chắc chắn hồi nãy là bom nổ.
Kịch bản tận thế lập tức đổi thành cảnh bắn nhau bùm chíu gây cấn trong cục cảnh sát.
【 Quần tinh chi dạ 】 thật sự là một con game chân thực tới mức đáng sợ.
An Nhiên hoàn toàn không hề nghĩ rằng người phụ nữ sát vách kia lại hung hãn như vậy.
Cô dùng tay đẩy bờ tường để đứng dậy, nhưng có lẽ là cô dùng lực hơi mạnh nên cục gạch trên tường bỗng rơi xuống đất.
An Nhiên nhanh chóng quay đầu nhìn, cục gạch vừa mới rớt đã tạo thành một cái lỗ vừa vặn có thể làm cho thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh.
Nơi đó cũng tùm lum y như một đống rác, nhưng khác nhau ở chỗ góc căn phòng có một cái hang rất lớn, có vẻ là nó liên thông ra ngoài, đám người kia đi từ đây ra sao?
Đôi mắt An Nhiên nhìn chằm chằm cái hang đó, cái vách tường bể tan tành chỉ cần đẩy mạnh là sẽ đổ, khi đó cô có thể chui theo cái hang này ra ngoài, nhưng hiện tại bên ngoài bom đạn bay tứ tung, quả nhiên trốn ở trong này an toàn hơn.
Sợ nhất thời không phải chuyện gì to tát, đừng sợ cả đời là được rồi.
An Nhiên vừa muốn núp tiếp thì từ cái lỗ cô nhìn xuất hiện một đôi mắt đang trợn to, hơn nữa còn có rất nhiều tơ máu, có vẻ rất là nguy hiểm.
“Vãi cứt......”
An Nhiên nhanh chóng lui về sau một bước.
Xuất hiện ở cái lỗ trên vách tường là cái mặt thẹo cứng ngắc.
“Cạch cạch ——”
Tiếng đạn lên nòng để cho An Nhiên nhảy dựng trong lòng, đừng nói khứa này là tên cuồng giết người nha. Một NPC như cô chỉ có duy nhất một cái mạng, sao cô có thể dễ dàng nằm ở đây được.
“Ngươi đã nghe thấy rồi.”
Mặt thẹo mở miệng, tiếng nói lạnh lùng y như cái mặt hắn.
“Không không không, ta không nghe thấy.”
Bình yên nhanh chóng xua tay.
Mặt thẹo cười ha ha.
Đây là kế hoạch rất quan trọng được tổ chức sắp đặt từ lâu, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Mặc kệ con nhỏ này có nghe thấy hay không thì vẫn phải chết, chỉ có cái xác mới im lặng tuyệt đối.
Mặt thẹo giơ chân lên đạp mạnh bức tường, tiếng xào xạc xào xạc không ngừng vang lên, bụi đất tung bay, trên vách tường lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
Hắn dùng một tay cầm súng, tay còn lại hỗ trợ luồn lách người chui qua lỗ.
Chỉ cần bóp cò thôi là một thiếu nữ sẽ lìa đời ngay trước mặt hắn.
Đây nhất định là một chuyện rất thú vị.
Mặt thẹo nở nụ cười, những kẻ bị giam trong tù sao có thể là loại người tốt lành gì, cảm giác khi thực thi công lý chỉ có hai chữ.
Sướng vãi!
Nhưng hắn không có ý định lập tức nổ súng xử lý thiếu nữ kia, giày vò những kẻ ác nhân thì còn sướng hơn nữa.
Không sai, tên mặt thẹo này là một kẻ biến thái bệnh hoạn.
“Bộp!”
Trong làn bụi bỗng có một thứ gì đó bay ra, nụ cười của tên mặt thẹo lập tức cứng lại, hắn muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể giơ tay lên chặn lại, thứ đó nện ngay mu bàn tay của hắn, hóa ra nó là cục đá bị An Nhiên quăng về phía này.
“Hự ——”
Mặt thẹo hít một hơi, da thịt chỗ đó đã bầy nhầy, may mắn là bị thuơng tay trái, không ảnh hưởng tới việc hắn dùng súng.
Mặt thẹo tức giận.
Hắn giơ súng lên, nguyên băng đạn có tổng cộng 12 viên, bắn không chết cũng phải trọng thuơng.
“Bằng!”
Phát thứ nhất không trúng.
“A a a.”
An Nhiên dùng tay cầm mảnh thủy tinh ném về phía hắn, một khi mặt thẹo đứng vững gót chân trong căn phòng nhỏ như thế này thì cô sẽ không thể sống quá 10 giây.
Mặc dù bây giờ tướng mạo của cô vừa mềm vừa yếu, nhưng tuyệt đối không nên xem thường An Nhiên, nội tâm của cô vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, chỉ là cô đang thiếu kinh nghiệm và chưa thích ứng với con game này thôi.
Hỏng bét.
Mặt thẹo nhanh chóng lui về phía sau khi thấy miếng thủy tinh bay tới, nhưng hắn lại quên mất rằng mình đang ở trong một cái lỗ nhỏ, lưng hắn trực tiếp đập mạnh vô tường, cơ thể mất đi cân bằng.
Đôi mắt An Nhiên sáng lên, cô nhanh chóng cầm một cục đá sắc bén đập hắn.
Trước đó khoảng mấy giây cô có nâng thêm 3 điểm thuộc tính vào chỉ số nhanh nhẹn, tốc độ từ 7 điểm nhanh nhẹn bộc phát trong khoảng cách ngắn làm cho tên mặt thẹo không kịp phản ứng.
“A! Tay của ta!”
Tay phải bị đau tới mức như sắp gãy, mặt thẹo kêu thảm một tiếng, cây súng lục bị rơi xuống đất, tình trạng tay phải của hắn còn tệ hơn so với tay trái.
An Nhiên vươn tay tính cầm lấy cây súng, nhưng tên mặt thẹo đã thuận thế đá về phía trước, An Nhiên lăn lộn về phía sau mấy vòng rồi chật vật ôm bụng đứng dậy.
Sơ ý.