Nghèo Khổ Làm Cho Ta Không Từ Thủ Đoạn

Nửa Ba Ly Cô Ca Cô la
Cập nhật:

Chương 11 Không Phải Ta, Ta Không Làm, Đừng Nói Nhảm

An Nhiên biết rất rõ tình huống hiện tại, đừng nhìn thấy cô đánh lén hai lần làm cho tên mặt thẹo này đánh rơi cây súng mà nghĩ rằng cô đã thắng. Vì nguy hiểm không giảm bớt được bao nhiêu cả. Nếu có nâng hết 9 điểm thuộc tính tự do vào chỉ số sức mạnh và nhanh nhẹn thì An Nhiên vẫn chỉ mạnh hơn người bình thuờng một chút mà thôi, cô vẫn kém xa một tên có vẻ như đã vào sinh ra tử nhiều lần như tên mặt thẹo này. Huống chi mặt thẹo thân kinh bách chiến, kỹ xảo thành thạo, cận thân sáp lá cà lời nói bình yên là không thể nào đánh thắng được hắn, cho dù đối phương nhường một cái tay phải. Thứ có thể giải quyết hắn là cây súng lục vô chủ kia. Một phát ngay đầu thì cho dù tên mặt thẹo này có mạnh tới đâu cũng phải ngỏm. “Tao sẽ hành hạ mày trước rồi ném mày vô khu quân đội, tao tin chắc rằng lũ tân binh sẽ rất biết ơn tao.” Mặt thẹo cười gằn. Hắn rất mạnh, còn An Nhiên rất yếu. Đó là lý do hắn vẫn ngông cuồng sau sai lầm của bản thân, hắn cảm thấy mình sẽ tất thắng. “Vù ——” Mặt thẹo ra tay trước. Hắn tiến về phía trước một bước rồi quay người đá ngay mặt An Nhiên. Cái quần bó sát người làm lộ những đường cơ bắp mạnh mẽ ở cẳng chân, sức mạnh và tốc độ đều kinh người, khi hắn vung chân đá còn có tiếng xé gió vang lên. Nếu An Nhiên hứng trọn cú đá này ngay đầu thì có thể cô sẽ chết. Nhưng An Nhiên lại cực kỳ may mắn khi tên mặt thẹo này thích tấn công bằng tay chân. Cô lăn mình một cái rồi vươn tay phải về phía khẩu súng dưới đất. Đạn đã lên nòng, chỉ cần nhắm rồi bóp cò, nhắm chỗ nào cũng được chỉ cần trúng tên mặt thẹo này thôi là cục diện sẽ thay đổi trong nháy mắt. Đây là suy nghĩ trong lòng An Nhiên. Nhưng mọi thứ vẫn luôn xảy ra ngoài dự đoán, mặt thẹo nhạy bén phát giác ý đồ của An Nhiên. Hắn lập tức đá văng khẩu súng ra xa. “Nghĩ hay lắm, đáng tiếc đã bị tao phát hiện.” Mặt thẹo cúi người chuẩn bị tấn công. Xong. Súng lục ở quá xa, khoảng cách khi nãy An Nhiên có thể miễn cưỡng cầm được, giờ cô không thể nào cầm nó được nữa. Ngay khi mặt thẹo chuẩn bị vung tay đánh cô thì bất ngờ ở nơi xa vang lên một tiếng “Bằng”. Sau đó An Nhiên thấy đùi tên mặt thẹo thủng một lỗ đỏ chót. “A! Chân của tao!” Mặt thẹo đau đớn hét to ngã xuống đất, rồi lăn qua lộn lại. An Nhiên thấy vậy liền chạy đi nhặt khẩu súng nằm trong xó xỉnh kia rồi nhắm chuẩn, một biểu tượng màu đỏ chỉ nơi đạn bắn trúng hiện ra, An Nhiên không biết tại sao khi cô cầm súng sẽ có biểu tượng này nhưng cô biết nó có lợi cho cô. Tay cô giữ cò súng, lúc cô chuẩn bị đè xuống thì lại có thêm một tiếng "bằng", ngực tên mặt thẹo đã nở hoa máu. “Khộc......” Hình như phát đạn này đã bắn trúng phổi, tiếng kêu của hắn đã biến thành khộc khộc. Ngay sau đó phát súng thứ ba vang lên, mặt thẹo đã an nghỉ. Ai? An Nhiên lập tức di chuyển họng súng, cô thấy đạn bay ra từ vách tường đã sụp đổ. “Tỉnh táo đi, ta không có ác ý.” Một người đàn ông trang bị đầy đủ vũ khí đi tới, hắn đeo trên lưng một cây thương, trong tay cầm một khẩu súng lục, bên hông còn có một thanh đao. Đây là cái quỷ gì? Bình yên có chút ngơ ngác, cô vẫn không để súng xuống. “Ngươi là ai?” “Ta là thành viên đội tấn công trong Bộ Phòng Vệ của Song Nguyệt Thành.” Hắn nói thân phận của mình trước, “Quân phản kháng trong hang động kia đã bị ta xử lý, nơi này rất nguy hiểm, cô nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Hả. An Nhiên sững sờ, quân phản kháng? Con nhỏ ở sát vách kia là thành viên quân phản kháng sao? Khó trách cô ta lại nhạy cảm với hai chữ “Đế quốc” như vậy, phải biết hành tinh 1886 cũng là một phần của đế quốc Elie Melia. Quân phản kháng chống lại sự thống trị của đế quốc, thoạt nhìn là có vẻ là một đám “Thổ dân” giữ vững ý chí của mình, nhưng cách làm việc của chúng lại tàn nhẫn quyết đoán, chúng giống một đám phần tử khủng bố hơn. Nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ? Giờ có cơ hội chạy trốn thì An Nhiên ở lại làm gì. “Cảm ơn.” An Nhiên tung người nhảy vào trong hang, nghênh ngang “Vượt ngục” trước mặt thành viên Bộ Phòng Vệ. “Bằng bằng......” “Cộc cộc......” Tiếng súng sau lưng vang lên như sấm, An Nhiên khom người chạy nhanh về phía trước, đôi khi sẽ có rung chuyển làm cho một chút bùn đất rơi xuống, cái hang này không quá dài nên An Nhiên đã thấy một chút ánh sáng ở phía trước. Cô sờ khẩu súng ở bên hông. 【Súng lục ẩn sĩ 1886: Phẩm chất - Lục. Hộp đạn: 11/12】 Đây là dòng chữ An Nhiên thấy khi cô đưa mắt nhìn. Trừ bỏ việc khi nãy giật mình tưởng sắp ngủm củ tỏi ra thì lần này cô thu hoạch tương đối khá. Không chỉ thành công mở khóa nghề Thợ Máy mà còn chiếm được một khẩu súng lục, sau khi trở về sử dụng 【 Phân tích sơ cấp 】 nghiên cứu nó, khi có được bản vẽ là cô có thể chế tạo thật nhiều súng lục, thậm chí khi đó An Nhiên không chỉ bảo vệ được bản thân mà cô còn có thể đem đi bán. Mặc dù bản thân Thợ Máy không yếu nhưng sức chiến đấu lại đến từ đủ loại máy móc, súng ống chỉ là một trong đó. Nhất là sau khi gặp phải tên mặt thẹo, An Nhiên càng cảm thấy cô phải đi theo con đường thợ máy này, nghe có vẻ không đánh đấm tay chân gì bao nhiêu nhưng lại an toàn hơn, sức mạnh về sau cũng không kém. NPC chỉ có mỗi một cái mạng thôi, nếu như An Nhiên là người chơi thì nói không chừng cô sẽ đi làm sát thủ. ...... Tia sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt, An Nhiên không thể không đưa tay chặn lại, cô bước ra khỏi hang rồi để con mắt thích ứng với ánh sáng trước, lúc này cô mới bắt đầu quan sát bốn phía. Cái hang đó liên thông với chân một ngọn núi nhỏ ngay phía sau cục cảnh sát, từ nơi này có thể nhìn thấy cục cảnh sát bị bắn phá tùm lum, bụi mù lượn lờ, thi thoảng còn có tiếng hét lớn vang lên, nhưng tình hình chiến đấu đã không kịch liệt giống như lúc đầu. “Bằng bằng!” Bỗng cái hang phát ra tiếng súng. Vãi chưởng. An Nhiên nhanh chóng núp sau một cái cây to. Cái quái gì đây, sao quân phản kháng lại đi ngược về từ cái hang này. Chẳng lẽ là bị thành viên Bộ Phòng Vệ kia dí theo? “Bom bom, nhanh nhanh nhanh.” An Nhiên nhận ra đây là tiếng của nhỏ ở sát vách sát, tiếng nói vừa vội vàng vừa bất an. “Ầm ầm ——” Một tiếng nổ lớn vang lên làm cho An Nhiên nhanh chóng dùng tay bịt kín lỗ tai, khi buông tay ra cô tiếp tục nghe thấy tiếng đối thoại giữa hai người. “Khinh thường, không ngờ rằng Crist sẽ bị giết bởi con nhỏ ở phòng bên cạnh, xém chút nữa là đã không trốn được rồi.” “Chúng ta hành động quá vội vàng, chỉ có thể mang theo từng này người thôi.” “Cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta, may mắn là đã lấy lại được thứ đó.” “Chết tiệt, dám giết thành viên Thần Tinh của chúng ta, thù này ta sẽ nhớ kỹ, khi về phải điều tra rõ thân phận của cô ta, Crist không thể chết vô ích.” “Đi mau, đừng nói nhảm.” Tiếng nói dần dần nhỏ, cũng may hai người kia không đi xem xét xung quanh. An Nhiên núp sau tảng đá nhăn mặt, cô siết chặt khẩu súng trong tay. Không phải ta, ta không làm, đừng có nhảm. Các ngươi đừng vô căn cứ làm ô uế trong sạch của người khác được hay không! Mặc dù ta cũng muốn giết tên mặt thẹo đó, nhưng ta không hề giết hắn! Muốn báo thù thì tìm đúng người đi!