Nghèo Khổ Làm Cho Ta Không Từ Thủ Đoạn

Nửa Ba Ly Cô Ca Cô la
Cập nhật:

Chương 13 Thợ Máy Lên Đường

An Nhiên đứng ở trước quầy, cô mở trang giấy ra, một tay cầm bút, tay kia cầm cây thước tam giác. Cũng may là cái quầy này không cao, vừa đủ để cô đứng vẽ một cách bình thường, không cần phải xấu hổ kéo ghế lót chân. Colline tò mò nhìn An Nhiên, đừng nói là lấy dụng cụ vẽ để viết tiểu thuyết nha? An Nhiên hít sâu một hơi, ngòi bút chạm vào tờ giấy trắng. Trước kia cô chưa từng nghiêm túc vẽ như thế này, cùng lắm là chỉ tham khảo kinh nghiệm kỹ thuật vẽ công trình khi còn học đại học thôi. Đầu tiên là cô viết dòng chữ “Đèn chiếu sáng Bình Thường”. Tiếp đó là sẽ bản vẽ cấu trúc đèn chiếu sáng. An Nhiên đã có vật tham chiếu từ trước, cô bắt đầu vẽ theo kết cấu đèn chiếu sáng trong giao diện trò chơi. Lớp vỏ bên ngoài. Mạch điện. Dây dẫn. Các linh kiện nhỏ. Mọi thứ cô vẽ đều chính xác tới từng cm y như trong giao diện trò chơi. Bởi vì nó chỉ là cái đèn chiếu sáng Bình Thường nên không có gì quá phức tạp. Bút đen cùng đủ loại cây thước không ngừng di chuyển theo tay An Nhiên, khi mới vừa bắt đầu cô còn có chút xa lạ, nhưng một lát sau cô đã thành thạo hơn, thậm chí có thể nói là dụng cụ trong tay cô đang nhảy múa một cách điêu luyện. Cũng được, ra hình ra dáng. Colline ở bên cạnh luôn im lặng quan sát lại âm thầm gật đầu. Hắn là kỹ sư sơ cấp, cũng là thợ máy sơ cấp, cộng thêm hai mươi mấy năm kinh nghiệm làm việc trong cửa hàng sữa chữa nên có thể nói là hắn có cực kỳ nhiều bản vẽ máy móc gia dụng và thiết bị điện tử. Bởi vậy Colline liếc mắt nhìn là đã có thể nhận ra An Nhiên đang vẽ cái gì, mặc dù vẽ khá chậm nhưng chắc chắn là không thành vấn đề. Thoạt nhìn là tự mình học, nhưng biết đâu là nhỏ này cố ý nhớ kỹ bản vẽ bóng đèn để kiếm việc làm thêm? “Xong.” An Nhiên đặt bút xuống rồi kiểm tra từ đầu tới đuôi, sau khi thấy không có vấn đề gì cô liền đưa cho Colline. Colline giả vờ nghiêm túc nhìn một lần rồi khẽ gật đầu. Ngon lành. “Vậy là chú đã đồng ý?” An Nhiên lộ vẻ mặt vui mừng. Công việc...... Nhưng mà Colline đã phá tan ảo tưởng của An Nhiên: “Chỗ chú có dụng cụ lẫn thiết bị, con làm cho chú một cái xem sao.” Được rồi, cũng không phải chuyện gì khó khăn. “Không thành vấn đề.” An Nhiên chấp nhận. Độ khó của việc chế tạo lớn gấp đôi so với việc tháo ra rồi ráp lại, nhưng An Nhiên không hề sợ. Cô đã có tri thức rất phong phú về cái bóng đèn này, chỉ thiếu một lần thực hành nữa mà thôi. Cửa sau tiệm sửa chữa chính là xưởng cơ khí của Colline, so với tiệm sửa chữa vô cùng xán lạn thì nơi này giống như là một nơi được xây từ thập niên 80-90 vậy. Dưới ánh đèn lờ mờ là đủ loại máy tiện cỡ nhỏ và máy cắt cỡ lớn, đôi mắt An Nhiên lập tức sáng lên khi cô thấy chúng. Trước đó cô không thích nhìn mấy thứ sắt thép này, thế nhưng sau khi cân nhắc con đường phát triển nghề nghiệp thì cô lại càng quan tâm tới chúng. “Con có thể xài những thứ đó không?” An Nhiên hỏi. “Có thể.” Colline gật đầu, “Chú cho con thời gian một tiếng.” Một tiếng, hẳn là dư dả. An Nhiên không muốn trì hoãn, cô đeo đôi bao tay mỏng manh nhưng lại có tác dụng bảo vệ rất tốt vào rồi bắt đầu quá trình chế tạo. Kết cấu đèn chiếu sáng Bình Thường rất đơn giản, vỏ chụp đèn, dây dẫn, mạch điện...v.v... Nếu như là thợ máy thạo nghề thì chỉ cần một hai phút là đã chế tạo xong. Dù sao An Nhiên cũng là một người mới, cần chút thời gian thích ứng khi sử dụng những dụng cụ, đồng thời cô cũng có chút do dự khi hành động, nhưng cũng may hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy. Từng bộ phận nhỏ được An Nhiên chậm rãi tạo ra, cuối cùng cô lắp ráp chúng lại với nhau. “Tinh! Bạn đã chế tạo thành công【 Đèn chiếu sáng Bình Thường 】, nhận được 20 điểm kinh nghiệm.” 【 Đèn chiếu sáng Bình Thường: Phẩm Chất - Trắng 】 Phía sau nó là dòng chữ như trên. “Thế nào?” An Nhiên đưa đèn chiếu sáng cho Colline. Colline thuận tay cầm lấy. Kết cấu bên trong cái đèn này là sợi vonfram, bên ngoài là một lớp vỏ bao bọc được làm từ vật liệu trong suốt, không có chụp đèn bằng kính, hình như là chỗ xưởng của Colline không có mấy thứ như kính nên An Nhiên đành làm tạm. Vẻ bề ngoài nhìn rất bình thường, thiếu mỹ quan tinh tế, nhưng đối với một cái đèn thì điều quan trọng nhất là nó có sáng được hay không. Colline đi tới chỗ bức tường, hắn đưa nguồn điện vào trong cái đèn dưới ánh mắt mong chờ của An Nhiên. Xoẹt —— Một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện khắp nơi. Ánh đèn hơi chói mắt, nhưng nó sáng rất ổn định! Đây chẳng phải là hoàn thành sao? Có cơm ăn rồi, không cần cạp đất nữa. Colline ngắt điện, hắn vuốt vuốt cái bóng đèn trong tay: “Mặc dù có chút thô sơ, kỹ thuật của con cũng có chút xa lạ, nhưng chú phải lau mắt mà nhìn khi thấy một thiếu nữ có mức độ tay nghề máy móc như thế này.” 1886 bị chinh phục không lâu, sau chiến tranh cả hành tinh đều bị cai trị bởi một quốc vương duy nhất, rất nhiều người đều thấy tương lai mù mịt vì nó diễn ra quá nhanh, cũng chính vì lý do này mà có một bộ phận nguyện ý vùi đầu làm quân phản kháng gần như không có kết quả tốt. Được khen thưởng, đây chẳng phải là chắc chắn được nhận sao? An Nhiên cười hì hì: “Quá khen quá khen, con còn có rất nhiều điều muốn học tập. Sau này con sẽ......” “Bất quá.” Colline lật mặt y như lật sách, “Bây giờ chú thật sự không cần thuê người.” Phốc —— “Đừng!” An Nhiên vội vàng nói, “Yêu cầu của con rất thấp. Một tháng ba ngàn Bilo......” Cô lập tức đổi giọng khi thấy sắc mặt Colline thay đổi: “Không không không, hai ngàn năm...... Hai ngàn là được, ba bữa cơm? Không cần ba bữa, cơm trưa là được, con có nhà trọ rồi, chú hoàn toàn không cần lo lắng. Bây giờ kêu gọi học viên đi học nghề cũng phải tốn một ngàn Bilo mỗi tháng, không có học viên nào giàu lòng nhân ái hơn con.” Nếu như với mục tiêu là kiếm tiền đủ sống thì một ngàn Bilo là con số mà An Nhiên cảm thấy phù hợp, nhưng cô còn phải dành dụm tiền mua đồ tăng cấp nghề nghiệp nữa, hai ngàn là con số cuối cùng. Nếu như bị từ chối thì An Nhiên chỉ có thể kiếm việc làm khác để bản thân không chết đói, đi rửa chén đĩa trong nhà hàng cũng được hai ngàn Bilo đấy. Cô đã tìm hiểu kỹ càng về những chỗ mướn người làm công ở gần đây. Ép bức con BOSS tương lai vào đường cùng, con game này thực sự là quá ác độc. Vô số vàng bạc của công chúa hải tặc mà lại không lấy xài được làm cho An Nhiên nằm mơ giữa ban ngày cũng nhịn không được đau lòng. Đôi mắt Colline nhìn thẳng gương mặt An Nhiên, trong nháy mắt, hắn có một loại giác vô cùng quen thuộc từ cô. Hầy —— Colline chợt nhớ tới con gái của hắn, con bé đã không may qua đời cách đây mười mấy năm trước khi quân phản kháng bạo động, con bé là một thiên tài có thiên phú không tầm thường về máy móc, cũng thấp bé như thiếu nữ trước mắt ( An Nhiên: ((??'-'??)), đôi khi cũng cứng đầu như thế này. Quả thật là cũng có lúc hắn phải bận rộn làm việc không thôi, nếu như mướn một người như cô thì có phải là hắn sẽ rảnh rỗi quan tâm tới kế hoạch của mình hơn không? “Được thôi, nếu con đã nói tới mức này.” Colline gật gật đầu. An Nhiên siết chặt nắm đấm, tuyệt vời! Người tốt!