Chương 18
Tôi chạy ra khỏi khu rừng nguyên thủy, trở lại rừng trà, vừa đi được mấy bước thì đã nghe tiếng kêu gào thảm thiết ở phía dưới.
"Bé Thất... Bé Thất á á á á!"
"Hu hu hu, Ọe hu hu hu! Con ở đâu... Con mau quay lại... Mau quay lại đi!"
Tiếng gió hú mang theo tiếng gào thét xâu x/é tim gan vang vọng khắp núi rừng và thung lũng, tiếng gào đó ngày một nhiễu đi, càng lúc càng giống tiếng thú hoang rít gào... Mà thú hoang phát ra được loại âm thanh như này, sẽ có hình dạng cỡ nào chứ?
Tôi đã không dám nghĩ tới nữa.
Tôi nhìn thấy thôn làng dưới núi từng nhà một nối tiếp nhau thắp đèn lên, đó là do tiếng gào thét của mẹ đã đ/á/nh thức người trong thôn.
Tôi không dám trì hoãn thêm, cong chân chạy xuống núi.
Tiếng rít gào của mẹ tập trung ở gần nhà trong rừng, tôi không dám đi bên đó, cho nên đã đi theo lối khác vòng tới thôn làng dưới chân núi. Trong thôn thắp đèn sáng choang, nhưng không ai dám rời khỏi nhà, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng người lớn vác dụng cụ làm nông và làm bếp ngồi canh ở cạnh cửa nhà hoặc bên cửa sổ.
Tôi chạy tới sau nhà của Cao Phàn, nhìn thấy người kia và em trai đang ngồi trong sân sau... Cậu ấy là bạn chơi cùng tôi từ thuở nhỏ.
Tôi đi tới khe tường nứt mà lúc bình thường mình vẫn hay tới để gọi cậu ấy ra ngoài chơi, nhỏ giọng nói với Cao Phàn: "Cao Phàn, Cao Phàn!"
Cao Phàn xoay người, lúc nhìn thấy tôi thì lập tức mặt lại lộ ra một vẻ vô cùng kh/iếp s/ợ, ôm ch/ặt lấy em trai của mình.
"Cao Phàn, mẹ mình đi/ên rồi... Bà ấy, bà ấy không phải người sống! Vốn dĩ bà ấy không nên sống lại, đều do mình... Mình đã gọi bà ấy về từ cõi âm! Cậu gọi vài đạo sĩ nhanh chân tới đây, mời bà đồng để trấn giữ mẹ mình..."
"Thất à, cậu mau đi đi."
Cao Phàn c/ắt ngang lời tôi.
Nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt r/un r/ẩy.
"Cậu không nên tới nơi này, cậu mau đi đi. Nếu không, nếu không mình la lên đó."
Trên mặt cậu ấy lộ ra một vẻ cực kỳ sợ hãi, khiến tôi thoáng cảm thấy hoang mang một trận.
Tôi bỗng nhận ra, nỗi sợ của người dân trong thôn không chỉ có mỗi mẹ, còn cả người đã gọi bà ấy quay trở về là tôi nữa.
... Hoàng hôn ngày hôm đó, không phải cũng đã biết rồi sao?
Tôi rời khỏi nhà Cao Phàn, lảo đảo chạy vào con đường tắt về phía nhà mình.
Không thể nào trông mong vào người trong thôn được nữa.
Tôi chỉ có thể dựa vào sức lực của mình để tiễn mẹ đi.
Càng tới gần nhà, tiếng gào rú cũng càng thêm rõ rệt.
May mắn là âm thanh thấp thoáng từ phía trên cao truyền tới, nói cách khác thì mẹ vẫn còn đang tìm tôi ở khu rừng sau núi. Tôi có thể nhân cơ hội này chạy vào trong nhà, tìm đồ vật có thể chứng minh mẹ đã ch*t để tiễn mẹ về nơi cần về.
Tôi chạy vào trong nhà dưới tiếng gào thét chói tai, không dám bật đèn lên, chỉ có thể lục lọi khắp căn nhà gần như tối đen. Cũng may là tôi đủ quen thuộc nhà của mình, đã nhanh chóng mò được một góc của cỗ qu/an t/ài gỗ nằm trong góc.
Tôi dốc sức đẩy nắp qu/an t/ài ra.
Không nằm ngoài dự đoán, trong qu/an t/ài không có thứ gì cả.
Nhưng trên tấm ván gỗ dưới đáy qu/an t/ài có một mảng đen thùi lùi, nghi là vết ố do chất lỏng thẩm thấu, thậm chí trong đó còn có vài con giòi đã khô cứng.
Là nước chảy ra từ x/á/c ch*t.
Nói cách khác, nhất định có x/á/c ch*t đã từng nằm trong đây.
Nếu để cho mẹ nhìn thấy cái này, liệu bà có hiểu được không?
Quan trọng là làm sao để bà ấy...
"Bé Thất hu hu hu á á á!"
Từ sau lưng truyền tới tiếng gào thét.
Tôi xoay người lại, nhìn thấy mẹ đang đứng phía sau, miệng và mũi đều chảy m/áu, tóc dài bay tán lo/ạn.
Bà ấy giờ đã ba phần giống người, bảy phần giống q/uỷ rồi, con mắt trợn tròn và cái miệng há to nhìn giống hệt những x/á/c sống ở trong khu rừng kia, đen kịt như cái hố sâu cực hạn.
Mẹ vươn tay ra tóm lấy tôi, ấn tôi vào trong qu/an t/ài.
"Mẹ xin lỗi con... Mẹ không nên... Làm như này... Hu hu hu á á á!"
Đôi mắt đen ngòm của bà chảy ra m/áu.
"Mẹ không muốn mất con á á á á!"
"Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Tôi gào lên rồi dùng chân đạp người kia ra, lảo đảo xoay người chạy trốn. Tôi hoảng lo/ạn chạy đại vào trong phòng của mẹ, dùng sức đóng cửa lại.
Tôi xoay người lại, hai chân mềm nhũn, người dựa vào cửa trượt xuống ngồi bệt dưới đất.