Chương 19

暮山溪
Cập nhật:
Thịt th/ối r/ữa, x/á/c ch*t c/ắt khúc, xươ/ng, mỡ, giỏ đựng thịt, chậu đựng m/áu. Trong đống xươ/ng và từng khối thịt chất chồng còn có cả quần áo liệm bị vứt lung tung. Mặt đất đã bị những thớ thịt nát trải thành một thảm thịt mỏng. Phòng của mẹ đã biến thành một địa ngục nồng nặc mùi m/áu tanh. Thứ khiến hai chân của tôi càng nhũn ra hơn chính là, trong mảng địa ngục m/áu đó lại có những món đồ để làm phép như bùa chú, bài q/uỷ, nến đỏ, chuông lắc, một vài cây nhang và lác đ/á/c những tấm ảnh của tôi ngày còn bé. Bà ấy muốn làm gì? Mẹ tôi, rốt cuộc muốn làm gì? Bà muốn biến tôi giống như bà, sau đó "mãi mãi ở bên cạnh" bà, đúng không? Sau lưng truyền tới tiếng đ/ập cửa. Đùng đùng đùng đùng đùng! Tiếng đ/ập đó còn dồn dập, khủng bố hơn cả tiếng trống gõ kịch liệt. Đùng đùng đùng đùng đùng! Tôi dùng sức chặn cửa lại, nhưng vốn không có bất cứ tác dụng gì. Còn chưa tới ba giây, cánh cửa gỗ đã bị đ/ập thủng một lỗ to, gương mặt đầm đìa m/áu me của mẹ bỗng chui vào từ lỗ thủng đó. Tôi hét lên, ngồi phịch xuống. Lỗ thủng đó lại bị người kia đ/ập đầu vào giống như cái máy đóng cọc. Sau khi phá được cửa, cái đầu ấy vẫn theo quán tính không ngừng đ/ập tới như chim gõ kiến, đi/ên cuồ/ng đong đưa ở miệng lỗ thủng. Rốt cuộc thì động tác đi/ên lo/ạn như m/a q/uỷ đó cũng khiến tôi gạt bỏ đi tia do dự cuối cùng, cầm lấy con d/ao nhỏ trên đất ch/ém một phát vào đầu của bà ấy. Á á á á! Mẹ đ/au đớn hét lên, che lại một bên mắt, ngã ngược về sau. Tôi nhân lúc đó leo ra khỏi phòng từ cửa sổ, lảo đảo chạy ra sau núi, lúc liếc nhìn qua vườn rau thì bỗng nhiên bừng tỉnh. Tôi nhớ ra rồi... Nhớ được thứ có thể chứng minh mẹ đã ch*t ở đâu rồi. Trong cái hố to mà ngày đầu tiên mẹ đã đào. Bà đã mang hết tất cả những thứ có thể chứng minh mình đã ch*t là di ảnh, bài vị, câu liễn phúng điếu, điếu văn, vân vân... cất vào trong túi du lịch, ban đầu là đ/ốt rồi sau đó mang cặn tro ch/ôn trong vườn rau sau núi. Đây chính là lý do tại sao mấy ngày trước tôi tìm khắp nhà cũng không tìm thấy di ảnh và bài vị. Cái túi du lịch kia rất chịu nhiệt, trong đó nhất định vẫn còn sót lại thứ đồ có thể chứng minh mẹ đã ch*t! Chỉ cần đào cái hố đó rồi bới trong đống tro cặn... Tôi đẩy cửa vườn rau, từng bước một đi về phía cái hố to nằm ở ngay giữa vườn rau. Tôi nhất định, tôi... nhất định phải đưa bà ấy đi. Tôi... Tôi rất yêu mẹ. Tôi rất rất yêu bà ấy. Tôi rất nhớ món thịt hầm khoai tây mẹ làm cho mình. Tôi rất nhớ nụ cười hiền dịu, khuỷu tay ấm áp... Dòng nước mắt xen lẫn chút m/áu loãng rơi xuống từ trên mặt tôi. Nhưng mà bà đã ch*t rồi! Người ch*t không thể nào sống lại được, chỉ là một quãng thời gian h/ồn về ngắn ngủi mà thôi. Mà tôi vẫn còn muốn sống, tôi muốn tới thị trấn đi học, muốn trải qua một cuộc đời hoàn chỉnh. Mẹ ơi, con xin lỗi. Tôi chạy tới bên cạnh cái hố to, cầm lấy cây cuốc được ném ở bên cạnh, dùng sức đào bới. Đào không bao lâu thì cái cuốc đã va trúng vật cứng gì đó nghe keng một tiếng, tôi dùng tay phủi phủi lớp đất ra thì phát hiện... là một cái gương to. Bà đã ch/ôn tấm gương - thứ có thể soi rõ được hình dáng của người ch*t ở đây. Tôi ném tấm gương qua một bên, tiếp tục dùng sức mà đào. Bóng dáng của mẹ đã xuất hiện ở phía dưới, đang men theo sườn núi mà nhanh chóng bò lên. Tôi dốc sức đào được cái túi da rắn, lôi hết toàn bộ cặn tro ra ngoài, liều mạng tìm ki/ếm bên trong. "Đừng mà bé Thất... đừng tìm!" Mẹ đã vào vườn rau thấy thế bèn lập tức gào lên. Bên trong âm thanh chói tai của bà có lẫn đôi chút van nài, bà ấy đã bắt đầu sợ rồi... Bà ấy biết trong đây có thứ có thể khiến mình biến thành tro bụi! Tôi mò mẫm được một góc cứng cứng. Đó là khung ảnh, là khung di ảnh. Tôi móc cái khung ảnh đã ch/áy đen kia ra, tấm di ảnh đã bị th/iêu hủy hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được lờ mờ nửa gương mặt người bên trong. "Đừng nhìn... Đừng nhìn mà bé Thất á á á!"