Chương 1
Hãy thử nghĩ xem, nhan sắc của ta hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, mỗi lần ta ra ngoài dạo quanh phố phường, ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Nhưng ai là kẻ đã b ị a đ ặ t lời đồn rằng lão nương thích Giang Phong Ngộ?
Cũng như bao nhiêu nam nhân trong kinh thành đều ngưỡng m/ộ ta, các cô nương cũng đều thầm thương tr/ộm nhớ Giang Phong Ngộ.
Nam nhân thì v ắ t óc suy nghĩ xem ai có thể xứng đôi với ta;
Còn nữ nhân thì c ạ n k i ệ t trí lực để tưởng tượng xem ai có thể sánh vai với Giang Phong Ngộ.
Cuối cùng, họ nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu: cho mỹ nữ đệ nhất và mỹ nam tử kinh thành thành h ô n với nhau.
Bởi vì nhan sắc hai chúng ta ngang tài ngang sức, nên khi đứng cạnh nhau quả là một cảnh đẹp hiếm có khó tìm.
Sau đó, phụ thân hồ đồ của ta thấy ý tưởng này rất hay, vậy là ta và Giang Phong Ngộ trở thành đôi thần tiên quyến lữ trong mắt mọi người trong kinh thành.
Nhưng sự thật là, mỹ nhân với mỹ nhân thường không hòa hợp lắm, điều đó không liên quan đến giới tính.
Ta ở bên này suốt đêm không ngủ ngồi ngắm mình trong.
Còn Giang Phong Ngộ thì dưới mái hiên, áo trắng bay phấp phới, vừa uống r ư ợ u vừa ngâm thơ.
Y thích uống r ư ợ u, mỗi khi say lại ra sân múa bút vẩy mực, đôi bàn tay của y thật đẹp, ngón tay dài thanh mảnh như ngọc, bút dưới tay y không ngừng viết ra bao nhiêu bài văn hùng vĩ về non sông gấm vóc, c h i ế n t r a n h khói lửa nơi s a t r ư ờ n g.
Viết mệt rồi, y ném bút đi, áo bào trắng khoác lên người lỏng lẻo, tóc buông xõa, chân trần múa k i ế m dưới ánh trăng. Ánh trăng lẫn bóng trúc hòa vào nhau, lộ ra chút tiêu sái lãng mạn.
Đột nhiên, y ngẩng đầu lên, cười lớn với ta mà nói: “Nếu nương tử muốn ngắm ta thì cứ ngắm, cần gì phải l é n l ú t như thế!”
Ta b ự c t ứ c m/ắng thầm trong lòng một câu “c ẩ u n a m nhân”, rồi đóng sầm cửa sổ lại.
Phải nói rằng, Giang Phong Ngộ thực sự có nhan sắc vô cùng xuất chúng. Vóc người y cao lớn, bờ vai rộng, lưng thẳng, đôi mắt sáng tựa trăng sao, dù cười hay không cười cũng vẫn khiến người ta say mê. Cả người y khoác áo bào trắng, thân hình đứng thẳng như cây tùng, lại tự nhiên mang theo vài phần tiêu sái thoải mái.
Có lúc nhìn y, ta ại thấy vô cùng g h e n t ị.
Ta đây mới là đệ nhất mỹ nhân, sao có thể để thua một nam nhân về nhan sắc được?
Thế nên, ta quyết định từ hôm nay sẽ sẽ ngủ đủ giấc để dưỡng nhan.
Thế nhưng, sáng hôm sau, nhìn vào gương thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt, cơn g i ậ n bùng lên trong lòng. Ta t ứ c t ố i, chẳng nói chẳng rằng mà đ á một cước khiến Giang Phong Ngộ, tên c ẩ u n a m nhân này r ơ i từ giường lăn xuống đất.
Tên đó vốn đã tỉnh từ lâu, cuộn mình trong chăn l a h é t ầm ĩ rồi lăn một vòng, thò đầu ra khỏi chăn, cười tươi rói hỏi: “Nương tử làm sao thế?”
Ta chỉ tay vào y nửa ngày trời, mặt đỏ bừng, nghẹn không nói nên lời vì x ấ u h ổ.
Nhìn y chầm chậm đứng dậy từ đống chăn – Trời ơi! C h ọ c m ù mắt ta đi!
Ta vội vàng quay mặt đi, y lại bật cười: “Nương tử n g ư ợ n g n g ù n g gì chứ? Rõ ràng đêm qua còn rất nhiệt tình, hôm nay sao lại l ạ n h n h ạ t với vi phu như vậy, thật là khiến vi phu đ a u l ò n g quá đi!”
Trời ơi! Ta chẳng nghe thấy gì cả! Quá đủ rồi! Tên này sao có thể nói mấy lời m ặ t d à y v ô s ỉ như thế với vẻ mặt nghiêm túc được chứ?
Ta đang phân vân giữa việc che mặt hay bịt tai thì chợt nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ ta khiến cả người r ù n g m ì n h.
“Nương tử à... bây giờ vi phu đang rất buồn đấy…” Y cố tình hạ giọng, nghe thật quyến rũ.
“Giang Phong Ngộ! Chàng…”
“Xem ra là vi phu chưa đủ cố gắng, mới khiến nàng t ứ c g i ậ n như vậy.” Y cúi xuống c ắ n nhẹ lên vành tai ta, lớp vải mỏng manh lại bị phủ lên bởi một làn hơi ấm áp.
Ta h ố t h o ả n g! Ta không có ý đó! Là y đã quá cố gắng, khiến ta cả đêm không được ngủ! Mà thức khuya chính là k ẻ t h ù lớn nhất của làn da!
“Giang Phong Ngộ... A Ngộ... tướng công! Chàng bình tĩnh lại! Trời đã sáng rồi! Là ban ngày! Ban ngày mà làm cái chuyện đó thật không hay…” Ta c u ố n g c u ồ n g lùi dần về sau.
Sự thật chứng minh rằng, đọc sách nhiều không liên quan gì đến việc có phải là c ầ m t h ú hay không.
Thật khó tưởng tượng nổi, Giang Phong Ngộ có thể vừa n g h i ê m m ặ t giảng giải đạo lý Khổng Mạnh, vừa ô m gọn lấy chân ta mà kéo về phía y.
Ta như một cô gái y ế u đ u ố i bị tên cường đ ạ o ứ c h i ế p, dù có chạy đằng nào cũng không thoát được.
Hừ! C ẩ u n a m n h â n! Hừ! Đ ồ l ư u m a n h!
Thực tế cũng chứng minh rằng, người luyện k i ế m lâu năm thể lực đều rất tốt.
Từ khi gả cho Giang Phong Ngộ, ta cảm thấy mỗi ngày mình như chiếc thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ. Đôi lúc ta còn cảm thấy y còn hiểu rõ cơ thể ta hơn cả chính ta. Ở trong tay y, ta chẳng khác nào một miếng vải vụn, bị y xoay tới xoay lui không ngừng.
Ta lo lắng rằng rồi một ngày nào đó, mình sẽ c h ế t vì thận h ư m ấ t.