Chương 2
Ngay lúc ta tưởng rằng bản thân sẽ phải lựa chọn giữa việc bản thân s u y k i ệ t hoặc Giang Phong Ngộ vì chuyện gì đó m ấ t m ạ n g, thì tiểu biểu muội nhà họ Giang đến thăm.
Nghe được tin này, tinh thần ta lập tức phấn chấn hẳn lên. Biểu muội ư! Biểu muội trong truyền thuyết đó ư! Giống loài thần kỳ mà chắc chắn sẽ đem lòng yêu biểu ca đó ư!
Cuối cùng ta cũng có thể bước vào con đường t r a n h đ ấ u trong phủ rồi sao?
Cuối cùng, ta có thể kết thúc những đêm không ngủ vì Giang Phong Ngộ không ngừng “c h ă n g ố i” với ta rồi!
Biểu muội! Ngươi tốt quá! Ngươi quả thực là ân nhân của ta! Đến đây, đến đây, giúp ta chia sẻ g á n h n ặ n g này nào.
Ta hào hứng vô cùng, bảo Tiểu Đào mang ra tất cả những bộ y phục lộng lẫy và tinh xảo nhất, chuẩn bị đi gặp mặt vị biểu muội trong truyền thuyết kia.
Có lẽ vì ảnh hưởng bởi cảm xúc của ta, Tiểu Đào cũng hớn hở không kém, trổ hết tài nghệ trang điểm của mình.
Nhưng khi nhìn vào chiếc búi tóc cao vút trên đầu, ta lại chìm vào suy tư.
Có phải ta đã diễn đạt sai điều gì không nhỉ? Hay là Tiểu Đào hiểu nhầm ta? Ta đến để đón tiếp đồng minh chứ không phải đi dọa c h ế t đồng minh đâu.
Ta nhìn Tiểu Đào đầy hoài nghi, nhưng nàng ấy mặt mày phấn khởi, gật đầu liên hồi: “Tiểu thư, người đi đi! Nhất định người sẽ thành công!”
Ta nghĩ có lẽ Tiểu Đào đã hiểu lầm gì đó rồi.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là ta phải lôi kéo biểu muội về phe mình!
Tràn đầy tự tin, ta bước vào sảnh chính để nghênh đón đồng minh tương lai.
Đám gia nhân trong phủ bị dáng vẻ lộng lẫy của ta làm lóa mắt, tấm tắc không ngớt.
Bước vào phòng khách, ta phớt lờ Giang Phong Ngộ đang ngồi bên cạnh, bước thẳng đến cạnh bóng dáng mảnh mai y ế u đ u ố i kia, tự nhủ quả nhiên không sai.
Loại sinh vật tên là biểu muội này nhất định phải sinh ra y ế u ớ t, làm người khác t h ư ơ n g c ả m, nhìn vào đã muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Ta tỏ ra vô cùng thân thiện, nhưng biểu muội hình như bị ta d ọ a s ợ, m/a ma đứng sau nàng ta liền bước lên che chắn, c ả n h g i á c nhìn ta.
Ta không vui lắm, ngươi là ai mà dám ngăn cản ta chứ?
Lúc này, Giang Phong Ngộ bước lên, đứng chắn trước mặt ta, giọng nhẹ nhàng: “Biểu muội từ xa xôi đến đây, sao không chọn người hầu nhanh nhẹn hơn chút. Sức khỏe của tẩu tử ngươi y ế u đ u ố i, nếu d ọ a nàng s ợ thì không hay đâu.”
Biểu muội ngẩn người, đôi mắt trong trẻo thoáng chốc đã ngấn lệ, khóe miệng run run: “Là lỗi của muội... Muội thay mặt Ngô m/a ma xin lỗi, mong tẩu tử không trách... Là số mệnh của muội không tốt... từ nhỏ đã m ấ t mẹ, chỉ có Ngô m/a ma chăm sóc... bà ấy không cố ý... Xin tẩu tử đừng trách, chuyến thăm này cũng là do muội mạo muội đến thăm, biểu ca không hay biết gì hết, tẩu tử tuyệt đối đừng vì muội mà có hiểu lầm với biểu ca…”
Cuối cùng ta cũng được mở rộng tầm mắt, không hổ danh là c a o t h ủ trong những trận đ ấ u đ á nội viện! Biểu muội quả là l ợ i h ạ i!
Ta chưa kịp mở lời, Giang Phong Ngộ đã c ư ớ p lời: “Sẽ không đâu.”
Biểu muội rõ ràng chưa kịp phản ứng, ngẩn ra “A” một tiếng.
Giang Phong Ngộ nghiêm túc nói tiếp: “Ta và tẩu tử của ngươi tình cảm sâu đậm, sẽ không vì ngươi mà ảnh hưởng.”
Nước mắt của biểu muội trào ra như suối, nàng ta đ a u k h ổ đứng dậy: “Biểu ca, huynh...”
Chưa kịp nói hết câu, nàng ta đã lấy khăn tay che mặt, rồi chạy đi, Ngô m/a ma cũng vội vàng đuổi theo.
Ta không đồng tình nhìn Giang Phong Ngộ.
Giang Phong Ngộ rõ ràng không nhận ra mình sai ở đâu, chăm chú nhìn ta rồi mỉm cười: “Hôm nay nàng ăn mặc đẹp lắm.”
Ta nhịn xuống xúc động muốn l ư ờ m y, đáp lại: “Ta lúc nào mà chẳng đẹp, cảm ơn. Hơn nữa, ta đâu có ăn mặc đẹp cho chàng ngắm.”
“Ồ?” Giang Phong Ngộ n h ư ớ n m à y, “Vậy nàng mặc đẹp cho ai ngắm? Biểu muội của ta hả?”
Ta ngẩng đầu đầy k i ê u h ã n h, cười nhẹ, đúng vậy, c ẩ u n a m nhân như ngươi không xứng đáng để ta phải ăn mặc đẹp như thế này.
Ta cứ tưởng y sẽ t ứ c g i ậ n, nhưng ngược lại, trông y lại càng vui hơn, khóe miệng cong lên, toàn thân toát ra khí chất hân hoan lạ thường.
Ta rất vui, cực kỳ vui mừng.
L i ế c nhìn y, ta cảm thấy tên c ẩ u n a m nhân này có chút kỳ quặc. Y vui vì chuyện gì cơ chứ?
Chậc! Chắc rồi, đàn ông mà! Ta tìm đồng minh cho mình chẳng khác gì giúp y có thêm một tiểu thiếp xinh đẹp, mềm yếu đáng thương. Đương nhiên là y phải vui rồi!
Chợt hiểu ra mọi chuyện, ta nhìn hắn với ánh mắt “ta hiểu ngươi mà”: “Chàng định khi nào sẽ nạp nàng ta vào phủ?”
Sắc mặt Giang Phong Ngộ bỗng chùng xuống: “Nạp ai?”
“Biểu muội ấy! Chẳng phải nàng ta từ xa tới đây là để làm tiểu thiếp cho chàng sao?” Ta trả lời.
“Vậy nàng không p h ả n đ ố i?” Giang Phong Ngộ nhíu mày.
“Đương nhiên rồi!” Ta đáp lại ngay lập tức, nhưng thấy vẻ mặt y đột nhiên tối sầm lại, ta hơi n g h i h o ặ c, cẩn thận hỏi: “Chàng không vui à?”
Hắn quay người lại, nâng mặt ta lên, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Nàng thấy ta trông có vẻ vui sao?”
Ừm, đúng là không có.
“Vậy tại sao chàng lại không vui?” Ta hỏi.
Giang Phong Ngộ nghiêm nghị hỏi lại: “Nàng thấy nàng ta dịu dàng hơn nàng hả?”
“Không hề!”
“Vậy nàng thấy giọng nàng ta hay hơn nàng sao?”
“Không hề!”
“Vậy nàng thấy nàng ta đẹp hơn nàng à?”
“Đương nhiên là không!” Đ ù a à, ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành cơ mà.
“Vậy là được rồi!” Giang Phong Ngộ buông tay ra, đứng thẳng người: “Nàng ta chẳng có điểm nào hơn nàng, vậy sao ta phải nạp nàng ta làm t h i ế p?”
Ta sững sờ không nói nên lời, đang định mở lời khuyên y không nên đòi hỏi quá cao.
Đúng lúc này, một tiếng khóc t h ê l ư ơ n g tuyệt vọng vang lên: “Biểu ca! Tấm chân tình của muội dành cho huynh, sao huynh lại nói vậy về muội!”
Quay lại nhìn, ô hay, biểu muội đã được Ngô m/a ma tìm về, lúc này nàng ta đang ô m khung cửa mà k h ó c l ó c.
Giang Phong Ngộ bình tĩnh đáp lại: “Ta chỉ nói sự thật, điểm nào ngươi cũng không bằng tẩu tử ngươi.”
Biểu muội c ă m t ứ c nhìn ta, gào lên trong nước mắt: “Muội đã tự hạ mình, danh tiết sớm đã m ấ t hết, nếu biểu ca không muốn muội... thà muội c h ế t quách cho rồi!”
Nói rồi nàng ta đứng dậy định lao đầu vào cột, Ngô m/a ma vội vàng kéo nàng ta lại, sau đó quỳ gối xuống trước mặt ta, khóc lóc van xin, dập đầu không ngừng: “Phu nhân ơi, xin phu nhân thương tình! Tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã đ á n g t h ư ơ n g! Sau này có vào phủ cũng sẽ không tranh giành với phu nhân... Chẳng lẽ phu nhân thực sự muốn ép tiểu thư nhà ta phải c h ế t sao?”
Không hiểu sao ta bỗng dưng bị biến thành nữ phụ á c đ ộ c, suýt chút nữa vỗ tay khen ngợi tại chỗ. Trình độ này quá cao.
Ta lén nhìn sang Giang Phong Ngộ, mặt y vẫn rất lạnh lùng. Như cảm nhận được ánh mắt của ta, y hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ với ta. Từ tảng băng lạnh lẽo biến thành ánh nắng mùa xuân chỉ trong tích tắc.
Hừm— cái g ã n a m n h â n lật mặt như lật sách này.
Y bước lên trước, nắm lấy tay ta, bình thản bước qua hai chủ tớ đang khóc lóc c h ế t đi sống lại kia.
Không quên quay lại dặn dò: “Chuẩn bị trà bánh cho biểu muội và Ngô m/a ma. Hai người từ xa đến phủ ta khóc lóc, nếu không để hai người khóc cho thỏa thì người làm biểu ca như ta thật sự tiếp đãi không chu đáo rồi.”
Tiếng khóc của biểu muội bỗng nhiên ngừng lại trong giây lát, sau đó lại càng khóc to hơn.
Ta lắc đầu, tự nhủ thầm. Tạm biệt biểu muội, tạm biệt đồng minh của ta.
Ta thở ngắn than dài.
Giang Phong Ngộ hỏi ta: “Nàng thở dài gì chứ?”
Ta lắc đầu: “Chàng không hiểu đâu.”
Không nói những cái khác, vị thần y kia ban thưởng cho ta một bình Lục Vị Địa Hoàng Hoàn trị t h ậ n h ư, nhưng lại không có đường! (ý là đắng á)