Chương 3

Đang cập nhật
Cập nhật:
Mùa thu năm nay đến sớm hơn mọi khi, bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, quả là thời điểm tuyệt vời để ra ngoài dạo chơi. Ta đang soi gương kẻ lông mày, vừa hoàn thành lớp trang điểm xinh đẹp, thì người cha không đáng tin của ta đột nhiên ghé qua. Cha ta, người mà nhiều người coi là vô trách nhiệm, thực ra lại là phú thương giàu nhất kinh thành. Là người đã sinh ra một đứa con gái khuynh quốc khuynh thành như ta, tất nhiên cha ta cũng không phải dạng tầm thường. Ông có cặp lông mày rậm, đôi mắt sáng, và bộ râu đẹp, phong thái chỉnh tề, trông xa còn tưởng là một đại thúc phong nhã lịch sự. Cũng nhờ vẻ ngoài này mà năm xưa đã làm cho tiểu quận chúa của phủ Vũ An Hầu vừa gặp đã đem lòng yêu mến. Sau một thời gian thưởng hoa dưới trăng, ngâm thơ đối câu, bà nhất quyết không lấy ai khác ngoài cha ta. Vũ An Hầu t ứ c g i ậ n đến mức mặt mày x a n h m é t, bởi đường đường là một quận chúa cao quý lại muốn gả cho một kẻ thương gia tầm thường. Dù vậy, Vũ An Hầu cũng không thể cãi lại quyết định của con gái nên đành chấp nhận. Sau khi cưới, quận chúa khó s i n h, sức khỏe ngày một yếu đi, đến khi ta còn chưa kịp nhớ mặt mẹ, bà đã q u a đ ờ i. Ông ngoại ta vẫn chưa ng/uôi ngoai nỗi buồn m ấ t con, đến nay vẫn luôn đối xử với cha ta bằng thái độ lạnh nhạt. Còn về Giang Phong Ngộ, xuất thân từ nhà họ Giang, gia đình danh gia vọng tộc ở Lạc Dương, là tài tử nổi danh. Ông ngoại ta rất xem trọng tài năng của y, thu nhận làm đồ đệ rồi mang về kinh thành. Giang Phong Ngộ vừa có tài vừa có sắc, lại có sự tiến cử của ông ngoại nhanh chóng trở thành thư đồng của Thái tử, cùng đi học với đương kim Thái tử. Dù chưa có công danh trong người, nhưng ai ai cũng nhận ra tương lai xán lạn của y. Ta luôn nghi ngờ rằng cha ta chấp nhận gả ta cho Giang Phong Ngộ dễ dàng như vậy chỉ để lấy lòng ông ngoại. Dẫu sao, ta - con gái của hai người có nhan sắc nổi bật ấy - chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chính là hòn ngọc quý hàng thật giá thật được nâng niu trong lòng bàn tay. Khi Giang Phong Ngộ không có mặt, mọi việc trong phủ đều do ta làm chủ. Lúc ta bước vào tiền sảnh, cha đang ngồi uống trà, trông rất ung dung. Nói một hồi, cha cứ vòng vo mãi, hỏi đông hỏi tây, mãi sau mới nhìn ngó xung quanh như k ẻ t r ộ m, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng hỏi ta: “Lan Nhi à, mẹ con m ấ t sớm, đáng lẽ những chuyện này vốn nên để bà ấy nói với con, nhưng giờ chỉ có cha có thể chỉ bảo cho con thôi.” Ta chớp mắt: “Chuyện gì thế ạ?” Cha ta trông có vẻ t h ấ t v ọ n g, thở dài, h ậ n không thể rèn sắt thành thép: “Cha đã nghe nói rồi! Nhà họ Giang ở Lạc Dương có người tới, còn là một cô nương trẻ tuổi. Cô nương chưa chồng mà vào ở hậu trạch, con nghĩ xem mục đích của nàng ta là gì? Hiện giờ con là chủ mẫu nhà họ Giang, nếu không xử lý khéo, thiên hạ sẽ nói con là kẻ g h e n t u ô n g đấy!” Ta cúi đầu: “Ồ, con biết rồi.” Cha hài lòng gật đầu, nâng chén trà lên uống: “Vậy nói ta nghe, con xử lý thế nào rồi?” “Hôm qua, chủ tớ nhà ấy q u ỳ ngoài sảnh suốt cả buổi chiều, khóc lóc thảm thiết. Vị biểu muội kia y ế u đ u ố i lắm, quỳ đến mức ngất xỉu, giờ còn nằm trên giường.” Ta thành thật trả lời. Cha ta phun ngụm trà ra xa đến năm bước. Ta nhìn cha r/un r/ẩy không nói thành lời, liền bổ sung: “Giang Phong Ngộ bảo rằng biểu muội nhà chàng ấy đi đường xa đến chỉ để khóc, nên phải để họ khóc thỏa thích mới đúng. Chàng còn đặc biệt chuẩn bị bánh táo của Hi Phúc Lâu và trà mới hái năm nay, chu đáo đón tiếp hai người họ, không hề bạc đãi luôn.” Cha ta nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Giang Phong Ngộ thực sự nói vậy?” Ta gật đầu: “Không sai chút nào!” Nghe vậy, cha đột nhiên cười hớn hở, ánh mắt rạng rỡ: “Đúng, đúng! Cá trong sông có nhảy nhót thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần giữ kỹ mèo nhà mình, chuyện khác không quan trọng!” Cha ta vui vẻ ra mặt. Ta lại thở dài, ngẫm nghĩ. Nói sao nhỉ , nếu b ắ t mèo chỉ chăm chăm n h a i một con cá thì cá cũng mệt mỏi lắm chứ. Nỗi niềm này, cha ta chắc chắn không hiểu. Sau đó, cha ta lại bất ngờ đổi đề tài, hỏi: “Con và Phong Ngộ thành thân cũng gần nửa năm rồi, sao mãi vẫn chưa có tin vui?” Ta nhìn cha ta, trong lòng sụp đổ. Mặc dù nương ta m ấ t sớm nhưng là cha mà hỏi con gái chuyện này thì liệu có hợp lý không hả? Thấy ta im lặng, cha ta trở nên c ă n g t h ẳ n g, lại nhìn ngó xung quanh một lần nữa, rồi ghé sát hỏi khẽ: “Lan Nhi à, con đừng n g ạ i nói với cha. Có phải là... Phong Ngộ không... không được không?” Ta ngồi trên ghế, cảm giác như bị s é t đ á n h trúng. Cha ta thở dài: “Khi xưa để con gả cho Phong Ngộ, đúng là cha suy nghĩ chưa thấu đáo. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã rồi...” Cha ta lại thở dài, lề mà lề mề lục lọi trong tay áo, cẩn thận lấy ra một cuốn sách nhỏ không tên đã cũ, dúi vào tay ta. “Đây là báu vật của cha, tặng cho Phong Ngộ. Cha chỉ có thể giúp con được đến đây thôi.” Nhìn cuốn sách nhỏ đã cũ mòn đến mức sờn cả bìa, không có tựa đề, trong lòng ta chỉ muốn h é t lên. Cha lo quá nhiều rồi cha biết không! Giang Phong Ngộ y không phải... Y... ta... Có một người cha già mà không nghiêm túc thế này thì có thể đổi trả không? Cha ta vẫn tiếp tục lải nhải, còn ta ngồi đó không chút biểu cảm. Đừng nhìn ta, ta chỉ là một khúc gỗ không h ồ n. Khi Giang Phong Ngộ bước vào, ta có cảm giác như gặp được c/ứu tinh. Chưa bao giờ ta thấy tên c ẩ u n a m n h â n này thuận mắt đến thế. Ta hy vọng y sẽ giúp ta tiễn cha đi, nhưng không, hai người bọn họ lại hỏi han nhau, đóng vai một cặp nhạc phụ và con rể hòa hợp. Cha ta còn rất thản nhiên hỏi Giang Phong Ngộ về chuyện chúng ta cưới đã nửa năm mà chưa có con, nói rằng phủ cũng không có thiếp thất, e rằng truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, khiến người ta nói ta g h e n t u ô n g. Giang Phong Ngộ ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Là tiểu tế suy xét không chu đáo, đã để A Lan phải chịu thiệt thòi.” Cha ta rất hài lòng, vuốt râu dài: “Chuyện con cái, hai đứa phải nỗ lực nhiều hơn. Về chuyện thiếp thất trong phủ, lão phu không tiện xen vào, nhưng nhất định không được để Lan nhi của ta mang tiếng là người g h en t u ô n g.” Giang Phong Ngộ cười nói: “Việc đó dễ thôi, xin nhạc phụ yên tâm.” Cha ta vui vẻ ra mặt, không màng đến lời mời ở lại dùng bữa của Giang Phong Ngộ, vui vẻ chắp tay sau lưng quay về nhà. Ta thực sự cảm thấy mọi chuyện kỳ lạ đến mức khó hiểu. Ngày hôm sau, trong kinh thành bắt đầu lan truyền một tin đồn. Người ta đồn rằng Giang Phong Ngộ, thư đồng của Thái tử, đệ nhất mỹ nam kinh thành, mắc c h ứ n g b ệ n h khó nói, e rằng không thể... không thể có con. Khi nghe tin này, ta lỡ tay ấn g ã y cây bút kẻ lông mày. Ta quay đầu, nhìn Giang Phong Ngộ ngồi trước bàn với ánh mắt s ử n g s ố t: “Chàng có thể chịu đựng được t i n đ ồ n này à?” Giang Phong Ngộ điềm nhiên ngẩng đầu lên, cười nhẹ: “Chính ta là người tung tin này, có gì mà không chịu được?” Ta không hiểu: “Sao chàng lại...” Giang Phong Ngộ đặt sách xuống, bước lại gần, cầm lấy cây bút kẻ lông mày của ta, tỉ mỉ chuốt lại đầu bút, rồi cúi xuống kẻ lại lông mày cho ta: “Người trong kinh thành thích buôn chuyện. Nàng lo vì chưa có con mà bị nói g h e n t u ô n g, vậy ta chẳng n g ạ i đồn mình mắc c h ứ n g b ệ n h khó nói. Dù sao cũng chỉ là lời bàn tán nhảm nhí của người rảnh rỗi, nàng không thích thì ta d ậ p tin đồn là được.” Trong lòng ta có chút phức tạp, vừa cảm động lại vừa thấy ấm áp. Y như đoán được, cúi xuống nhìn ta, khóe miệng cong lên thành nụ cười, ánh mắt như vầng trăng sáng, có chút t r ê u c h ọ c: “Nương tử đ a u l ò n g ta sao?” Mặt ta nóng bừng, vội vàng gi/ật lại cây bút kẻ lông mày: “Ai đ a u l ò n g chàng chứ?” Nụ cười trên mặt Giang Phong Ngộ càng sâu hơn, hai tay vòng qua từ phía sau, cười trầm thấp nói: “Huống chi, vi phu có b ệ n h kín hay không, chẳng phải nương tử biết rõ nhất sao?” Toàn thân ta run lên, cảm giác t ê d ạ i lan từ tai đến đầu ngón tay: “Chàng nghiêm túc chút đi, đừng như vậy.” Giang Phong Ngộ cười lớn, đột ngột b ế t h ố c ta lên,, khiến ta h o ả n g h ố t vội vàng vòng tay ôm lấy cổ y, tim đ/ập thình thịch. “Vi phu vốn nghĩ rằng nương tử là người e thẹn, hóa ra chỉ là n g ư ợ n g n g ù n g mà thôi. Trước đây là do vi phu hầu hạ chưa chu đáo, từ giờ sẽ thể hiện thật tốt, mong rằng nương tử sẽ hài lòng.” Giang Phong Ngộ bế ta đi thẳng vào trong phòng ngủ, trong cơn h o ả n g l o ạ n, ta liếc thấy cuốn sách y vừa đọc, chính là quyển sách nhỏ mà cha ta l é n l ú t đưa hôm qua. Quyển sách mở ra một nửa, từ xa đã có thể thấy vài hình ảnh. Mặt ta n ó n g b ừ n.g như lửa đ/ốt, quyển sách đó ta chưa từng xem qua! Sao nó lại rơi vào tay Giang Phong Ngộ rồi! Ta cảm thấy vô cùng x ấ u h ổ vì có một người cha như vậy! Đúng là già mà không nên nết! Trời ơi... Sao ông ấy có thể đưa thứ như vậy cho Giang Phong Ngộ được chứ! Ta vừa n g ư ợ n g n g ù n g vừa h o ả n g l o ạ n. Ta không biết trong quyển sách đó cụ thể có gì, chỉ biết rằng từ đó về sau Giang Phong Ngộ bỗng có thêm nhiều chiêu trò đáng x ấ u h ổ. Ta biết sớm muộn gì sẽ có một ngày cái eo ta sẽ không chịu nổi nữa.