Chương 4

Đang cập nhật
Cập nhật:
Phía Nam thành có một nơi tên là Hi Viên, quả thật là nơi tuyệt vời. Ánh nắng mùa xuân ấm áp, cả khu vườn ngào ngạt hương hoa, ba bước là một cảnh đẹp, năm bước lại đến một hành lang, đâu đâu cũng có giả sơn, thuỷ tạ tao nhã, khiến kinh thành nghiêm trang lại khoác thêm vài phần thi vị dịu dàng của Giang Nam. Mà người dựng lên Hi Viên này chính là lão cha của ta, người nghèo đến nỗi ngoài tiền ra chẳng còn gì cả. Nói về tài n ị n h h ó t nhạc phụ, cha ta mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám tranh thứ nhất. Nghe nói ông ngoại ta xem trọng Giang Phong Ngộ, cha ta liền lập tức gả ta qua đó. Nghe nói ông ngoại của ta xuất thân vùng Giang Nam, yêu thích phong nhã, ngay tức khắc ông ấy liền bỏ ra một khoản tiền lớn xây dựng một “Tiểu Giang Nam” ngay giữa kinh thành, để làm quà sinh nhật tặng ông ngoại. Nào ngờ, ông ngoại ta cực kỳ g h é t kiểu n ị n h n ọ t quá đà này, không chút do dự t ừ c h ố i. Cha ta bị từ chối p h ũ p h à n g, nhưng lại không thể thu hồi lại được món quà, thế là khu trang viên mang tên “Hi Viên” ấy cứ thế bỏ không ở phía Nam thành, dần dần trở thành nơi giao lưu, dạo chơi và thưởng xuân mà các vương công quý tộc không thể bỏ qua. Dường như trong các câu chuyện trên sân khấu đều có một khuôn mẫu giống nhau: nữ chính xinh đẹp chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ ái m/ộ, nam chính hào hoa cũng sẽ thu hút hàng tá ong bướm. Trong những câu chuyện ấy, chắc chắn sẽ có một người đàn ông hoặc phụ nữ đóng vai phụ, trong một tình huống bất ngờ mà gặp gỡ, từ đó trời rung đất chuyển, không sao dừng lại được, bắt đầu dùng hết trí thông minh của mình để góp phần vào câu chuyện của hai nhân vật chính. Dĩ nhiên, ta chính là nữ chính xinh đẹp trong câu chuyện ấy. Ta khẽ tựa vào lan can đình Trầm Hương, cố gắng giữ dáng vẻ đoan trang, nhìn về phía cặp nam nữ cách đó không xa, lòng không khỏi phiền muộn. Hoa đào ở Giang Phong Ngộ bên này không biết đã nở đến độ nào rồi. Nhìn cô nương kia mặt mày t h ẹ n t h ù n g, tình ý ngập tràn, ôi chao, cái tên c ẩ u n a m n h â n này đúng là hưởng không hết phúc. Ta phe phẩy cây quạt bạch ngọc, thở dài đầy u sầu. Không phải chứ, theo lẽ thường mà nói, với dung mạo xinh đẹp của một nữ chính như ta, lẽ ra phải sớm có vài nam phụ dịu dàng tình nguyện xả thân vì ta rồi mới phải chứ nhỉ? Thế nhưng, thực tế là ta đã tạo dáng quý phi ngả lưng này gần một canh giờ rồi mà chẳng ai đoái hoài tới. Ngay khi ta giữ tư thế này đến mức cánh tay đã bắt đầu mỏi, thì Giang Phong Ngộ trở lại. Không biết cô nương kia dùng loại hương liệu gì, nồng nặc đến nỗi cả người Giang Phong Ngộ cũng bị á m không ít mùi. Ta cảm thấy không thoải mái, giọng c h u a l è: “Thật là một màn tình nồng ý đượm, đậm đến nỗi làm mắt người khác c a y x è.” Dựa vào đâu mà tên c ẩ u n a m n h â n này có đào hoa, còn ta thì không? Chẳng lẽ là vì ta không xinh đẹp bằng y sao? Nhịn thế nào được cơ chứ! Nghe vậy, Giang Phong Ngộ cười lớn, cúi người khẽ c ắ n một cái lên tai ta. Ta h o ả n g h ố t đẩy y ra, mặt đỏ bừng, nghiêm trang ngồi thẳng dậy, mắt t r ừ n g t r ừ n g: “Giang Phong Ngộ, chàng là c h ó sao?” Tên c ẩ u nam nhân này cười như hồ ly, mắt mày cong cong. Giang Phong Ngộ luôn vui vẻ vào những thời điểm rất kỳ lạ. “Vì trên người vi phu đã dính mùi khó chịu, nên cần phải thân cận với nương tử một chút, thế mới hết mùi được, nương tử thấy có phải không?” Giang Phong Ngộ nhẹ nhàng lên tiếng. Cái gã này quả là có dung mạo xuất chúng, mỗi lần cười đều khiến người ta say lòng, dáng vẻ thanh tao như gió dưới tán thông, rạng rỡ và đầy sức sống. Quả thật xứng với danh hiệu mỹ nam đệ nhất kinh thành. Ta không khỏi thất thần ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới lúng túng quay đi, tim đ/ập lo/ạn nhịp. Đúng là v ô l i ê m s ỉ! Lại còn dùng mỹ nhân kế với ta! Bất kể Giang Phong Ngộ ở trước mặt người ngoài có nho nhã thế nào, cứ ở riêng với ta là y lại trở về với cái bản chất m ặ t d à y không biết x ấ u h ổ, ta cứ tưởng mình đã quen rồi, nhưng mà— hừ! Mỹ sắc làm hỏng việc của ta! Ta không khỏi bất bình. Không thể lúc nào cũng để y t r ê u c h ọ c ta, nhất định phải tìm cơ hội trêu ngược lại y mới được! Ta chỉnh lại y phục, đứng lên, quyết định tạm thời không để ý đến tên c ẩ u n a m n h â n này nữa, trước tiên phải đi tìm cho ra một nam phụ dịu dàng thuộc về ta mới là đúng đắn! Mùa xuân là thời điểm thích hợp nhất để dạo chơi, hôm nay lại đúng dịp công chúa An Dương tổ chức hội thi thơ, khắp khu vườn đâu đâu cũng thấy y phục đủ màu sắc. Có lẽ ngày nào các vương công quý tộc cũng nhàn rỗi đến mức không biết làm gì, thế nên họ đặc biệt ưa chuộng những buổi thi thơ, trà hội, hay giám định bảo vật. Một đám người ngồi lại với nhau, mỗi người làm một bài thơ, rồi trong hàng loạt lời tán dương, chọn ra bài nào được khen nhiều nhất để tôn lên làm đầu bảng, sau đó thì ra vẻ khiêm tốn nhận lấy mọi lời khen ngợi. Những buổi như vậy ta tham gia nhiều rồi, gọi là thi thơ nhưng đa phần người đến đều có ý tìm ki/ếm người trong lòng. Các cô nương chắc chắn phải mặc những bộ đồ đẹp nhất, gặp nhau trước tiên không phải nhìn người mà là nhìn y phục, cố hết sức để vượt qua đối phương. So với sự đa dạng về màu sắc trang phục của các cô nương, trang phục của nam giới đơn giản hơn nhiều. Mọi người đều biết, trong các vở diễn, vị tài tử tài hoa hay đại hiệp võ nghệ cao cường, chỉ mặc hai màu chủ đạo: áo trắng hoặc áo xanh. Vậy nên trong những buổi thi thơ như thế này, các nam tử chia thành hai phe rõ ràng: áo trắng và áo xanh. Những năm trước, trong các buổi thi thơ, người đoạt giải thường là công chúa An Dương hoặc tiểu quận vương của phủ Tĩnh Vương. Từ nhỏ ta đã không có mẹ, cha lại là thương nhân, nên ta không rành về thơ ca, nhưng năm nào cũng được mời, ta đều tới đúng hẹn. Ta làm thơ không giỏi, nhưng ta đẹp mà! Ngươi tài hoa hơn ta thì đã sao? Ta sinh ra là để đẹp hơn ngươi! Về khoản sắc đẹp, ngay cả công chúa An Dương cũng phải ngậm ngùi mà thừa nhận. Ta rất vui khi được làm một bình hoa xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn. Tiểu Lan Đình trong Hỉ Viên chính là nơi diễn ra thi thơ. Ta và Giang Phong Ngộ cùng xuất hiện, quả là làm m ù m ắ t bao người, tiếng trầm trồ không ngớt. Ta rất hài lòng về điều này. Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ kinh thành của ta quả thật không thể lay chuyển. Nhân lúc Giang Phong Ngộ đang bị một nhóm ong bướm vây quanh, ta nhanh chóng chuồn đi, quyết tâm phải tìm cho được nam phụ thuộc về mình. Một nhóm người trẻ tuổi mặc áo trắng, áo xanh đồng loạt chắp tay chào hỏi, ta giữ dáng đoan trang đi một vòng đáp lễ, nhưng càng nhìn càng thấy t h ấ t v ọ n g. Không biết có phải vì đã nhìn mặt Giang Phong Ngộ quá nhiều không, mà giờ nhìn người khác đều thấy x ấ u không thể tả. Đúng lúc ấy, một cơn gió thổi qua, khiến hoa bông liễu bay t á n l o ạ n. Ta nhìn thấy dưới gốc cây liễu có một công tử áo trắng đứng bên bàn đ/á, dáng vẻ phiêu d ậ t như tiên nhân, nhìn từ xa thật sự khiến lòng người rung động. Ta tinh thần phấn chấn, bước nhanh về phía trước. Chẳng lẽ v ở k ị c h sắp bắt đầu rồi sao? Nghĩ thôi mà ta thấy h á o h ứ c quá! Ngay khi ta sắp tới gần vị công tử áo trắng, đã chuẩn bị sẵn lời giới thiệu bản thân một cách e lệ thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói l ạ n h l ẽ o: “Nương tử định đi đâu vậy?” Giữa tiết xuân ấm áp, ta lại đột nhiên r ù n g mình. Quay đầu lại, không biết từ lúc nào tên c ẩ u nam nhân Giang Phong Ngộ đã đứng bên cạnh, khuôn mặt cười như không cười. Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút c h ộ t d ạ. Nhưng vừa nghĩ đến đám “oanh oanh yến yến” bên cạnh y, ta lập tức lấy lại vẻ hiên ngang: “Vị công tử này trông giống như một cố nhân của ta, ta chỉ muốn tiến lại gần để x/á/c nhận mà thôi.” Giang Phong Ngộ vẫn cười như không cười: “Ta lại không biết phu nhân còn có cố nhân ở Tử Xa thị của Tấn quốc đấy.” Ta s ữ n g người một chút, Tấn quốc? Tử Xa thị? Ngước mắt lên nhìn, công tử áo trắng kia đang chắp tay sau lưng, tỏ vẻ thích thú quan sát, hoàn toàn không có chút k h ó c h ị u vì bị người khác bàn tán. “Tại hạ là Giang Phong Ngộ, ngưỡng m/ộ danh tiếng của Lan công tử đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả thật là vinh hạnh.” Giang Phong Ngộ xoay người lại, ngay lập tức trở thành một thanh niên lễ độ, nho nhã. Ta lại không nhịn được l ư ờ m cho tên này một cái, thật không thể tin nổi khả năng thay đổi sắc mặt của y. Công tử áo trắng khẽ mỉm cười, chắp tay cúi người đáp lễ: “Giang công tử quá lời, Lan thực không dám nhận.” “Vị này là?” Công tử áo trắng ngước mắt nhìn về phía ta. “Nội tử còn trẻ, chưa hiểu sự đời, nếu có gì m ạ o p h ạm, Giang mỗ xin thay mặt bồi tội.” Giang Phong Ngộ bước một bước, chắn trước mặt ta. Ta không khỏi có chút h o ả n g s ợ, nghe giọng điệu này, chẳng lẽ vị công tử áo trắng này là nhân vật lớn hay sao? Công tử áo trắng cười lớn: “Không sao, phu nhân của công tử tính cách thuần lương, Lan đây xin chúc mừng Giang công tử.” Ta càng thêm h o ả n g h ố t. Mãi đến khi Giang Phong Ngộ kéo ta đi, ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hội thơ ngắm cảnh vẫn chưa bắt đầu, nhưng Giang Phong Ngộ đã vội kéo ta rời đi, vô cùng vội vã. Trên xe ngựa trở về phủ, Giang Phong Ngộ bắt đầu nói với giọng đều đều: “Đó là Lan công tử của Tử Xa thị Tấn quốc, hắn đến đây du học. Tử Xa thị là một tông môn ẩn dật, con cháu một khi xuất sơn có thể làm Đế sư. Lan công tử đến Yến quốc du học, bệ hạ tiếp đãi như thượng khách, hôm nay có lẽ cũng do Công chúa An Dương đích thân mời đến.” Ta r ụ t cổ lại, hảo hán, lai lịch lớn thế cơ à. Giang Phong Ngộ bỗng dưng quay mặt ta lại, n g h i ê m m ặ t nói: “A Lan, ta không t r á c h nàng, chỉ là... ta rất không vui. Chẳng lẽ ta không đủ tốt sao? Sao nàng còn đi nhìn nam nhân khác? Tử Xa Lan có đẹp hơn ta không?” Ta suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Hai người không cùng một kiểu.” Thật vậy, Giang Phong Ngộ mang dáng vẻ thanh nhã như gió, phong thái tuấn lãng, toát lên khí chất hào hoa phóng khoáng của bậc danh sĩ. Còn Tử Xa Lan lại là dáng vẻ ôn hòa, điềm đạm, ba phần tôn quý, bảy phần xuất trần, rất có phong thái của bậc cao nhân ẩn thế. Mỹ nhân trên đời này vốn hiếm có, tất nhiên là được ngắm thêm vài cái thì phải ngắm, ngắm cũng khiến lòng dễ chịu mà. Sắc mặt Giang Phong Ngộ lập tức đen lại, vừa cười vừa n g h i ế n r ă n g: “Xem ra phu quân còn không đủ cố gắng, nên phu nhân mới còn tâm tư ngắm nam nhân khác. Xem ra từ nay về sau ta phải cố gắng nhiều hơn rồi.” Ta gi/ật mình k i n h h ã i: “Việc đó không cần thiết đâu!” Để tránh việc thắt lưng ta bị bị t ổ n t h ư ơ n g quá mức, ta phải mất một hồi lâu dỗ dành y, đến khi thấy sắc mặt y dịu lại mới nhẹ nhõm đôi chút. Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, mặt đã bị xoay lại lần nữa. “Sau này chỉ được nhìn mỗi ta thôi! Không được nhìn nam nhân khác! Nhất là không được nhìn Tử Xa Lan!” Giang Phong Ngộ nghiêm trang nói. Ta gật đầu liên tục như gà m ổ thóc. Giang Phong Ngộ hài lòng, bất chấp sự vùng vẫy của ta, lại c ắ n nhẹ vào tai ta. C ắ n không đ a u, nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy vô cùng x ấ u h ổ. Ta đ ỏ m ặ t ôm lấy tai, trong lòng càng thêm phiền muộn. Tuyến truyện của ta dường như vẫn còn rất xa vời.