Chương 5

Đang cập nhật
Cập nhật:
Sau khi hội thơ ở Hi Viên kết thúc, đáng lẽ ta nên tiếp tục ở nhà ngủ một giấc thật thoải mái. Nào ngờ trong cung có người truyền chỉ, đại ý là Thái hậu nương nương vừa có mấy cây cúc xanh quý nở hoa, nên nhân dịp hoa nở rực rỡ, Thái hậu gọi vài tiểu bối vào cung trò chuyện để giải khuây, tiện thể uống trà, tán gẫu, và nhìn xem có cô nương nào vừa mắt để ghép đôi với mấy hoàng tử cùng tuổi. Chắc hẳn sở thích của tất cả những người lớn tuổi trên thế gian đều giống nhau, càng già càng giống trẻ con; hễ có đồ mới mẻ gì là nhất định phải mang ra khoe, rồi ngồi xuống kể chuyện nhà, se duyên cho con cháu, cuộc sống cứ bình dị trôi qua như vậy. Ông ngoại của ta, Vũ An Hầu, là biểu đệ Thái hậu đương triều . Theo vai vế, ta gọi Thái hậu một tiếng “cô tổ mẫu”. Nương ta lại là tiểu Quận chúa được cưng chiều nhất trong Hầu phủ, vì vậy mặc dù cha ta là thương nhân, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Thái hậu dành cho ta. Thật ra, trước khi ta gả cho Giang Phong Ngộ, Thái hậu vẫn luôn muốn ta vào cung, tốt nhất là có thể kế thừa vị trí của bà . Vì vậy, ngôi vị Thái tử phi vẫn chưa được quyết định. Khi mọi người đều nghĩ rằng ta đã được định sẵn là Thái tử phi, thì cha ta lại gả ta cho Giang Phong Ngộ. Có nhiều điều phức tạp trong chuyện này, không dễ gì nói cho rõ. Chỉ biết rằng hôn sự này là do Hoàng đế biểu cữu của ta gật đầu đồng ý. Còn lý do vì sao ngài ấy lại không muốn để ta làm Thái tử phi mà chọn cách trái ý Thái hậu thì liên quan rất rộng, có dính dáng đến ngoại thích, thứ vốn chẳng bao giờ được ghi nhận tốt đẹp trong sử sách. Nghe nói vì chuyện này, Thái hậu và Hoàng đế đã g i ậ n n h a u mấy ngày liền. Dù không làm Thái tử phi, nhưng Thái hậu hậu vẫn rất yêu quý ta, vì vậy không có bữa tiệc nào mà không có chỗ ngồi của ta. Lần này vào cung đều là nữ quyến của hậu cung, Giang Phong Ngộ không tiện đi cùng, chỉ dặn Tiểu Đào chuẩn bị áo khoác cho ta, và một lần nữa cảnh báo ta không được trò chuyện với nam nhân khác. Ta thật sự c ạ n l ờ i, trong hậu cung, người đàn ông duy nhất chính là Hoàng đế biểu cữu của ta, còn lại đều là thái giám, ta đi có thể trò chuyện với ai chứ? Nghe một tràng lời dặn dò, cho đến khi ta sắp không kiên nhẫn nổi, y mới miễn c ư ỡ n g để ta ra khỏi cửa. Sao trước đây ta không phát hiện ra tên c ẩ u n a m nhân này lắm lời như vậy nhỉ? Địa điểm ngắm hoa là ở Ngạo Sương Viên. Để bày tỏ lòng hiếu thảo với mẫu thân, Hoàng đế đã xây riêng một khu vườn cho Thái hậu, bà thích cúc nên cả vườn đều trồng cúc. Trước khi vào Ngạo Sương Viên, trên con đường nhỏ rợp bóng trúc, thật không may, ta lại chạm mặt Từ Lương đệ. Từ Nguyệt – Lương đệ của Thái tử, xuất thân từ phủ Tĩnh Nam Tướng quân, là con gái của nhà tướng, có khí chất hiên ngang khí khái hào hùng, giỏi k i ế m t h u ậ t, tính tình quả cảm. Vì yêu mến thái tử nên nàng ta xin vào cung, nhưng khi đó Thái hậu vẫn muốn dành vị trí Thái tử phi cho ta, nên Từ Nguyệt chỉ có thể được phong làm Lương đệ. Dù ta không coi nàng ta là t ì n h đ ị c h, nhưng Từ Nguyệt thì không nghĩ như vậy. Thấy Từ Nguyệt nhíu mày, tay áo cuộn lên, b ẻ lấy một nhánh trúc nhỏ, hai ngón tay như k i ế m, khí thế h u n g h ă n g lao về phía ta, ta lập tức khom người cúi đầu: “Thái hậu nương nương thánh an.” Nhân lúc Từ Nguyệt vội vàng n é m nhánh trúc và q u ỳ xuống, ta lập tức kéo Tiểu Đào bỏ chạy. Nói đùa, chẳng nói chi đến việc bị nàng ta đ â m t r ú n g, ngay cả cơn gió từ nhánh trúc kia cũng có thể làm ta x ư ớ c mặt, có nguy cơ bị hủy dung nhan, như vậy tuyệt đối không được! Thời điểm này không chạy thì còn đợi khi nào? Ta chạy được một quãng xa thì nghe thấy tiếng Từ Nguyệt t ứ c t ố i hét lên từ phía sau: “Thẩm Đinh Lan, ngươi đứng lại cho ta!” Ta càng chạy nhanh hơn. Đây chẳng phải lời thừa sao? Sao ta lại phải đứng lại? Đứng lại cho ngươi đ á n h sao? Để tránh mặt Từ Nguyệt, ta cố tình vòng sang cửa hông vào Ngạo Sương Viên, chỉnh lại ống tay áo và tóc ta, ta vẫn là mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành. Tuy Thái hậu đã lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn vô cùng dẻo dai, bà mặc một chiếc áo bông màu tím sẫm, khoác thêm áo thêu hoa Tô Châu, tóc bạc phủ đầy, ngồi trong một tiểu đình, xung quanh là một nhóm cô nương trẻ trung. Bộ y phục của Thái hậu còn rực rỡ hơn cả những gì ta thấy trong buổi thơ của Công chúa An Dương hôm trước. Vừa nhìn thấy ta, Thái hậu liền tươi cười vẫy tay. Ta bước tới gần, bà nắm tay ta ngồi xuống, chỉ vào cô gái bên cạnh đang mặc áo màu hạnh đào nói: “Đây là Quận chúa Hoa Dương từ Vũ Xươ/ng Vương phủ, mới đến Kinh Thành. A Lan, ngày mai con hãy dẫn nàng đi dạo một vòng, những người khác đều là kẻ v ụ n g v ề, ai gia không yên lòng.” Ta l i ế c nhìn Quận chúa Hoa Dương, quả là một cô nương xinh đẹp, dung mạo vừa yêu kiều vừa thoát tục, thầm thở dài, Từ Nguyệt đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Ta đã thành thân rồi, còn với thái độ này của Thái hậu, ngôi vị Thái tử phi tám phần mười là dành cho Hoa Dương Quận chúa. Dù biết Thái hậu có ý tốt, nhắc nhở ta nên kết thân với Hoa Dương Quận chúa, nhưng nghĩ đến tính tình của Từ Nguyệt, ta có chút lo lắng. Đang phân vân không biết làm thế nào để từ chối nhiệm vụ này, thì nghe thấy bên ngoài vườn có tiếng ồn ào. Thái hậu nhíu mày, Vu cô cô đứng bên cạnh lập tức lui xuống đ i ề u t r a, một lúc sau quay về, nhìn Thái hậu rồi lại nhìn ta, có vẻ muốn nói mà thôi. “Chuyện gì vậy?” Thái hậu rõ ràng đã bắt đầu không vui. “Bẩm Thái hậu nương nương, nói là Từ Lương đệ đang gây chuyện ở tiền viện, còn đ á n h nhầm tiểu thư nhà Tống Thượng thư.” Vu cô cô khẽ đáp. Sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, vẻ mặt không hài lòng: “Lại là Từ Lương đệ! Nàng ta lại giở trò gì nữa? Đưa nàng ta tới đây, ai gia muốn xem thử, có phải nàng ta muốn t r è o lên đầu ai gia không!” Lời này quá nặng rồi, lập tức khiến cho một đám người im phăng phắc, đồng loạt cúi đầu c/ầu x/in Thái hậu bớt g i ậ n. Ta thầm than một tiếng, Thái hậu vốn dĩ đã không thích một cô nương như Từ Nguyệt lại cầm đ a o múa k i ế m, mà tính tình nàng ta lại thẳng thắn, dễ bị người ta lợi dụng, thật sự không thích hợp sống trong cung. Khi Từ Nguyệt vào tiểu đình, trên mặt nàng ta vẫn còn chút p h ẫ n n ộ. Tống tiểu thư mặc váy màu tím nhạt, nửa khuôn mặt trắng nõn in rõ vết tay, nước mắt lưng tròng, lã chã chực khóc, trông vừa y ế u đ u ố i vừa đ á n g t h ư ơ n g, dịu dàng đến mức khiến ai cũng phải thương cảm. Ta không khỏi nhướng mày, Tống tiểu thư này đúng là theo phong cách của biểu muội nhà họ Giang. Nhưng Tống tiểu thư còn hơn một bậc, vẻ mặt đầy t ủ i t h â n nhưng vẫn nhẫn nhịn kiên cường, so với biểu muội họ Giang chỉ biết than vãn khóc lóc, nàng này còn dễ gây thương cảm hơn. Tiếp theo là một màn màn kịch kinh điển của hậu cung. Tống tiểu thư nói rằng Từ Lương đệ vô ý đ á n h trúng nàng, không phải là cố ý. Rồi Từ Nguyệt thì ngay thẳng tuyên bố nàng đ á n h người là có chủ đích, vì Tống tiểu thư ăn nói v ô l ễ, si tâm vọng tưởng, nàng đ á n h chính là đ á n h Tống Như Ý! Sau đó Tống tiểu thư mở miệng định nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, chỉ lặng lẽ quỳ bên cạnh, ước mắt rơi từng giọt như ngọc trai, toàn thân khẽ r u n r ẩ y. Ta mở to mắt ngạc nhiên, thì ra có người có thể khóc đẹp đến vậy, nước mắt như những viên ngọc trai, từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc đến mức khiến người khác đ a u l ò n g. Ta tự nhủ, lần tới nhất định ta cũng phải học theo. Kết quả của chuyện này là Từ Nguyệt bị Thái hậu cấm túc một tháng, lại còn ban thưởng riêng cho Tống tiểu thư vài chiếc trâm ngọc thượng hạng để bù đắp. Tống tiểu thư quỳ xuống tạ ơn, vẫn giữ dáng vẻ y ế u đuối đ á n g t h ư ơ n g. Khi các tiểu thư khác đều đi thưởng cúc, quận chúa Hoa Dương mới đến Kinh thành, có không ít tiểu thư thế gia muốn kết giao với nàng, chẳng bao lâu đã bị một đám người vây xung quanh đưa đi. Vu cô cô cho đám người hầu lui ra xa, trong đình chỉ còn lại ta và Thái hậu. “A Lan à, chuyện hôm nay con thấy thế nào?” Thái hậu dường như đã m ệ t, dựa người vào ghế, chậm rãi mở lời. Ta suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thái hậu muốn hỏi điều gì ạ?” “Tiểu thư Tống Như Ý, hôm qua Hoàng đế vừa nhắc với ai gia, nói tiểu thư nhà họ Tống phẩm hạnh hiền thục, có thể làm Lương viện cho Thái tử.” Thái hậu khép hờ đôi mắt, nói. “Nếu quận chúa Hoa Dương vào Đông cung, với tính cách của Từ Lương đệ, e rằng sẽ không ổn.” Ta suy nghĩ kỹ lưỡng, cẩn thận đáp lời. Thái hậu mỉm cười, nắm lấy tay ta: “Con đó! Trông có vẻ n g ố c n g h ế c h, nhưng thực ra lại rất thông minh, vị trí ở Đông cung vốn dĩ hợp với con nhất, chỉ là Thái tử không có duyên với con thôi! Vũ Xươ/ng Vương rốt cuộc cũng chỉ là một vương gia khác họ, nếu quận chúa Hoa Dương không làm thái tử phi, thì nhất định sẽ trở thành phi tử của cữu cữu con. Thái tử nay đã đủ lông đủ cánh, cũng sắp đăng cơ rồi, nếu để quận chúa Hoa Dương làm hoàng phi, chắc chắn Vũ Xươ/ng Vương sẽ không vui. Từ Nguyệt thì tính tình thẳng thắn, còn Tống Như Ý cũng không phải người dễ đối phó. Ai gia dù không thích Lương đệ, nhưng cũng không thể khiến cha nàng ta m ấ t m ặ t.” “Vậy ý của Thái hậu là gì?” “Tống Như Ý là do Hoàng đế chỉ định cho Thái tử, ai gia không thể làm m ấ t m ặ t hoàng đế. Ngày mai con cùng quận chúa Hoa Dương đi dạo Kinh thành, nếu Tống Như Ý muốn vào Đông cung, nhất định sẽ đến bái kiến quận chúa Hoa Dương. Nên làm gì, ai gia không cần nhắc nhở con nữa, đúng không?” Thái hậu mỉm cười, vẻ mặt từ ái. Ta thở dài một tiếng: “Cô tổ mẫu, con có thể không đi được không?” Thái hậu vỗ nhẹ lên tay ta, ánh mắt đầy yêu thương: “A Lan, có những lúc, người ta buộc phải làm những điều mình không muốn làm. Ai gia đã già rồi, ông ngoại con cũng không còn trẻ nữa, con phải học cách tạo đường lui cho mình. Quận chúa Hoa Dương có thể không làm Hoàng hậu, nhưng phu quân con đã là thư đồng của Thái tử, vậy nên con nhất định phải đứng chung chiến tuyến với y, con hiểu chứ?” Lúc ra khỏi cung, tâm trạng ta luôn u ám. Kiệu đi giữa những bức tường đỏ thắm của hoàng cung, mùa thu đến, nơi này yên tĩnh đến mức quá đỗi. Ta chống cằm, buồn bã thở dài suốt cả quãng đường. Tại sao không thể để ta làm một thiếu nữ xinh đẹp yên tĩnh chứ? Ta chỉ muốn ăn uống vui vẻ, rồi c ã i vã với tên của nam nhân của mình thôi, những chuyện rắc rối trong hậu cung này ta thật sự không muốn dây vào. Tống Như Ý vào cung, người đầu tiên nàng ta đối phó chắc chắn sẽ là Từ Nguyệt. Thân phận Quận chúa Hoa Dương cao quý, tạm thời sẽ không x u n g đ ộ t với Từ Nguyệt. Nàng ấy chỉ cần đứng ngoài quan sát, với m ư u k ế của Tống Như Ý, tính tình thẳng thắn của Từ Duệ chắc chắn sẽ không đ ấ u lại. Nhưng Thái hậu phải lo giữ thể diện cho Tĩnh Nam Tướng quân nên sẽ bảo vệ Từ Nguyệt, nhưng lại không muốn trực tiếp p h ả n đ ố i Hoàng đế, nên việc này chỉ có thể để ta giải quyết. Để Tống Như Ý va chạm với quận chúa Hoa Dương, Thái hậu sẽ có lý do để không cho nàng ta nhập cung. Nếu nghĩ sâu hơn, nếu Tống Như Ý không thể vào cung vì quận chúa Hoa Dương thì Tống đại nhân chắc chắn sẽ ghi h ậ n chuyện này, xét về mặt cân bằng chính trị trên triều đình, đây cũng là một chuyện tốt. Đây quả thực là một việc có lợi cho tất cả mọi người. Trừ việc ta không vui. Ta vốn không thích quản chuyện, bất cứ việc gì phải động n/ão đối với ta đều là phiền phức. Bất luận là Tống Như Ý, Từ Nguyệt hay Hoa Dương, họ đ ấ u đ á sống c h ế t cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng Thái hậu nói đúng. Sức khỏe Hoàng đế cữu cữu không tốt, việc truyền ngôi cho Thái tử có lẽ chỉ trong vòng hai năm tới. Trước khi tân hoàng đăng cơ, lựa chọn đứng về phe nào, gần gũi với công chúa Hoa Dương, bảo vệ Từ Nguyệt, chắc chắn sẽ có lợi rất nhiều cho tương lai.