Chương 6

Đang cập nhật
Cập nhật:
Do tâm trạng không tốt, ta vừa về phủ liền không thèm để ý đến Giang Phong Ngộ mà chỉ lăn ra giường. Đến sáng hôm sau, ta ra cửa định đi bái kiến Quận chúa Hoa Dương, vừa tới cửa thì đã bị c h ặ n lại. Ta nhìn hai tên hộ vệ đứng trước cổng với vẻ mặt khó hiểu, liền lớn tiếng m ắ n g bọn họ mắt c h ó đ u i m/ù, dám rút đ a o với phu nhân nhà họ Giang! Đợi một lúc lâu, có người từ trong phủ bước ra xin lỗi vì sự thất lễ của đám hộ vệ và giải thích lý do. Hôm qua, sau khi yến hội thưởng hoa kết thúc, Thái hậu mệt mỏi nên hồi cung trước, ta cũng lấy cớ không khỏe mà cáo lui. Những vị phu nhân còn lại sau khi thưởng hoa và dạo quanh vườn thì tham gia yến tiệc do Thái hậu đã dặn sắp xếp tại Quỳnh Hoa Đài. Khi trở về thì trời đã gần tối. Ai nấy hiểu rằng Quận chúa Hoa Dương chắc chắn sẽ trở thành Thái tử phi tương lai, nên không ít người tìm cách kết thân với nàng ấy. Trong số đó, Tống Như Ý, người vừa bị t á t một bạt tai lúc nãy, đã trò chuyện thân thiết với Huayang. Khi ra cung, Tống Như Ý còn mời Hoa Dương đi chung xe với mình. Thế nhưng, khi Quận chúa Hoa Dương không đề phòng, Tống Như Ý bất ngờ ra tay t ấ n c ô n g, c à o lên mặt Hoa Dương. Đám thị vệ g i ậ t m ì n h vội tách hai người ra thì Tống Như Ý vẫn cười khúc khích không ngừng, nói rằng mình mới chính là Thái tử phi. Sự việc lan truyền khắp nơi. Quận chúa Hoa Dương vừa vào kinh thì đã bị t ấ c ô n g, mặt bị thương, Lễ bộ thượng thư Tống đại nhân phải tự mình t r ó i con gái đến cung để xin tội. Bây giờ vẫn chưa được thả ra ngoài. Về phần Quận chúa Hoa Dương, vì bị thương trên mặt nên không muốn gặp ai. Đám hộ vệ trước cửa đều là người của phủ Vũ Xươ/ng vương. Quận chúa bị t ấ n c ô n g dưới sự bảo vệ của bọn họ nên mức độ cảnh giác ngay lập tức được nâng cao gấp bội, nhìn ai cũng giống t h í c h k h á c h. Ta đứng đần ra tại cổng, chưa kịp động tay chân gì mà Tống Như Ý đã tự làm mình c h ế t chìm rồi? Nhưng mà... Tống Như Ý này có gì đó không đúng. Ban đầu nhìn nàng ta có t â m c ơ và t h ủ đ o ạ n, cớ sao chỉ mới một thoáng không gặp đã thành ra như vậy? Chẳng lẽ ta nhìn lầm người? Ngay lập tức, ta quay đầu chạy về nhà. Nói việc này không có sự nhúng tay của Giang Phong Ngộ thì ta chẳng tin chút nào! Vừa về đến phủ, ta gần như nhảy xuống xe, một đường băng qua hành lang thẳng đến thư phòng. Tiểu Đào chạy theo phía sau gọi liên tục mà ta cũng chẳng để ý. Vào thư phòng tìm không thấy người, lại chạy thêm mấy vòng nữa, cuối cùng thấy Giang Phong Ngộ đang ngồi chễm chệ trên chủ vị ở đại sảnh, cái t h ằ n g c h a này còn đang thảnh thơi uống trà! Cơn g i ậ n bốc lên ngùn ngụt, ta sải bước tiến thẳng vào sảnh, xông đến trước mặt y, nắm lấy cổ áo y mà h é t lên: “Tống Như Ý là thế nào đây? Chàng đ i ê n rồi hay sao mà dám ra tay trong cung?” Giang Phong Ngộ bị ta túm cổ áo, bình thản nhìn ta một lát, bỗng nhiên bật cười, nói: “Nương tử đừng vội, ngồi xuống, vi phu sẽ từ từ giải thích.” Y còn dám cười! Ta càng t ứ c hơn: “Đừng có nói mấy lời dông dài! Chàng đã đ ầ u đ ộ c Tống Như Ý cho hồ đồ phải không? Chàng quá to gan rồi! Nếu ngự y trong cung phát hiện ra gì đó, mấy cái đầu của chàng cũng không đủ c h é m đâu!” Giang Phong Ngộ nhìn ta vài lần, rồi lại cười: “Nương tử khi n ổ i g i ậ n cũng thật đẹp.” Ta tức đến mức suýt đ á y vài cái. Không đứng đắn gì cả! “Phu nhân đã hiểu lầm Giang công tử rồi, người h ạ đ ộ c không phải y, mà là ta.” Một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên từ bên cạnh. Ta nhìn theo âm thanh, phát hiện ngoài Giang Phong Ngộ, trong sảnh còn có một người thứ hai. Tử Xa Lan vẫn mặc áo dài trắng, khoác áo choàng đen thêu tiên hạc, tay cầm chén trà, phong thái phi phàm, vô cùng ung dung. Ta vẫn giữ nguyên tư thế túm cổ áo Giang Phong Ngộ, đứng đ ơ ra tại chỗ. Hỏng rồi! Hình tượng tao nhã, thanh lịch, dịu dàng của ta m ấ t hết rồi! Ta vội vàng buông tay, quay lưng lại chỉnh trang tóc tai, rồi quay người cúi đầu chào với vẻ ngượng ngùng, mặt đ ỏ b ừ n g. Cũng không quên l ư ờ m Giang Phong Ngộ một cái đầy g i ậ n d ữ. Muốn c h ế t hả? Có khách ở đây mà chàng không nhắc ta, còn nói những lời trắng t r ợ n như thế! Giang Phong Ngộ chẳng hề tỏ ra hối lỗi chút nào, vẫn nhàn nhã uống trà. Tử Xa Lan nhẹ nhàng nói, giọng điệu vẫn vô cùng ôn hòa: “Đúng vậy, đ ộ c đúng là do ta hạ. Hôm qua, Giang công tử vội đến tìm ta, lo rằng phu nhân sẽ khó xử nên mới nhờ ta giúp đỡ. Công tử đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, thật khiến người ta phải ngưỡng m/ộ.” Ta nhìn Giang Phong Ngộ, trong lòng không khỏi phức tạp. Bằng lương tâm mà nói, Giang Phong Ngộ đối với ta quả thực rất tốt. Ta có chút lo lắng: “Ngự y trong cung y thuật cao minh, e rằng sẽ liên lụy đến công tử.” Tử Xa Lan cười, như nhớ ra điều gì, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Không sao, ta có một đệ đệ, y thuật cực kỳ cao siêu, đặc biệt là chế tạo các loại đ ộ c dược kỳ lạ. Thứ dùng trên Tống Như Ý thực ra không phải là đ ộ c, mà là một loại hương dẫn, có thể làm bộc phát d ụ c v ọ n g trong lòng người ta đến mức cao nhất, vì thế ngự y sẽ không phát hiện ra gì. Kẻ hại Tống Như Ý chính là d ụ c v ọ n g của nàng ta.” Ta thở phào nhẹ nhõm, lại thấy vô cùng kỳ lạ. Một loại dược liệu như vậy, thật là xưa nay chưa từng nghe qua, ta không khỏi cảm thán: “Đệ đệ của công tử thật tài giỏi.” Tử Xa Lan bật cười ha hả: “Quả thực, đệ ấy là người xuất sắc nhất của Tử Xa thị trong trăm năm qua.” Tiễn Tử Xa Lan ra về, ta nhìn Giang Phong Ngộ với ánh mắt phức tạp. Giang Phong Ngộ tiến lại gần, ô m lấy eo ta. Mặt ta thoáng ửng đỏ, n g ư ợ n g n g ù n g nhưng không p h ả n k h á n g. “A Lan, ta là phu quân của nàng.” Giang Phong Ngộ bỗng nhiên nghiêm túc nói. Ta nhìn y khó hiểu, ta có nói chàng không phải đâu. Y đột nhiên ô m c h ặ t ta, vùi mặt vào cổ ta, hồi lâu mới lên tiếng: “Cho nên, bất kể có chuyện gì, nàng cũng phải nói với ta.” “A Lan, hãy tin ta, bất kể xảy ra chuyện gì, có ta ở đây.” Bỗng dưng ta thấy sống mũi cay cay, nước mắt như muốn trào ra, ta n g h ẹ n cổ, cứng đầu đáp lại: “Ai cần chàng giúp, chàng chỉ toàn hành động hấp tấp thôi.” Y cười khẽ, giọng trầm trầm “Đúng, ta là kẻ hấp tấp, nương tử dạy bảo phải lắm.” Ta được đà lấn tới: “Từ nay về sau có chuyện gì chàng phải nói với ta trước.” Y rất ngoan ngoãn đồng ý: “Được.” “Còn nữa, ở nhà thì phải nghe lời ta.” “Được.” Ta ngại ngùng, rụt rè vươn tay ô m lấy eo y, y bỗng nhiên c ứ n g người lại, sau đó nhanh chóng kéo ta quay lại, không chút do dự h ô n lên môi ta. Ta bị y h ô n đến mức c h o á n g v á n g. Khi y buông ra, ta vẫn còn thở dốc. Giang Phong Ngộ nâng mặt ta lên, mắt sáng rực: “A Lan, ta rất vui.” Ta bối rối không biết làm sao, bầu không khí hiện tại khiến ta cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Y tiếp tục nói: “Ta thực sự rất vui, A Lan. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng ta thành thân, nàng chủ động gần gũi ta.” “Ta rất hạnh phúc.” Nghe y cứ lặp đi lặp lại rằng y rất vui vẻ, rất hạnh phúc, ta đột nhiên có chút c h ộ t d ạ. Hình như từ sau khi chúng ta thành thân, ta luôn có chút dè dặt với sự gần gũi của y. Phần lớn thời gian đều là y mặt dày áp sát tới, còn ta thì nghĩ bản thân vốn là thê tử của y, nên miễn cưỡng chấp nhận mà thôi, dường như chưa bao giờ thực sự suy nghĩ kỹ. Ta có thích y không? Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy mình hẳn là thích y. Rõ ràng đã thành thân lâu như vậy, nhưng giờ bỗng dưng lại cảm thấy n g ư ợ n g n g ù n g. Lúc ta còn đang mơ màng, thì đã bị y bế bổng lên. Ta h o ả n g h ố t, nắm c h ặ t lấy áo y: “Chàng vừa mới hứa với ta sau này sẽ nghe lời ta cơ mà! Bây giờ vẫn là ban ngày!” Giọng y trầm trầm nhưng đầy niềm vui: “Những chuyện khác thì được, nhưng riêng chuyện này thì không.” Ta vừa t h ẹ n t h ù n g vừa c u ố n g q u ý t: “Nói dối thì biến thành c ú n con!” Y im lặng một lúc. “Gâu.” Ta tròn mắt nhìn, không nói nên lời. Được rồi, đời sống hôn nhân không biết x ấ u h ổ là như vậy đấy.