Chương 7

Đang cập nhật
Cập nhật:
Ta và Giang Phong Ngộ đã trải qua những ngày tháng không biết x ấ u h ổ không bao lâu thì người nhà Giang gia ở Lạc Dương lại đến thăm. Ta cầm chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. Nếu nói trên đời này có cuộc chiến nào phức tạp nhất, thì nhất định đó là cuộc so tài giữa bà bà và nàng dâu. Từ xưa đến nay, bà bà luôn là một thực thể kỳ lạ. Khi con trai chưa lập gia đình, hằng ngày mẹ sẽ rơi lệ, khuyên răn không ngừng, cho rằng tất cả các cô gái trên đời đều phải là vợ của con mình. Khi con trai thành gia, nhất định phải đến bàn thờ tổ tiên để quỳ lạy cảm ơn nửa canh giờ. Nhưng một khi con trai thành hôn, bà bà lại có tâm tư phức tạp với người con dâu đã c ư ớ p m ấ t con trai của mình, nếu không tìm ra chút phiền phức cho con dâu, thì bà bà cũng không thấy thoải mái. Ta và Giang Phong Ngộ đã kết hôn nửa năm nhưng vẫn chưa một lần cùng y trở về nhà cũ ở quê Lạc Dương, và ta cũng chưa bao giờ gặp vị bà bà trong truyền thuyết đó. Ta ngồi bên cửa sổ, thở dài chán nản, Giang Phong Ngộ bỏ bút xuống, cười nói: “Dù sao cũng chỉ là một di nương được phù chính (được nâng làm chính thê), lại không phải mẫu thân thực sự, có gì đ á n g s ợ đâu. Nếu nàng không muốn gặp, ta nghe nói gần đây ở Yên Tuyền Tự có lá ngân hạnh rơi vàng trên mặt đất, không bằng để ta đưa nàng đi ngắm một chút?” Ta t r ợ n m ắ t nhìn y, chậm rãi đứng dậy từ ghế mỹ nhân, đến xem bức tranh nhỏ y vẽ cho ta. Phải thừa nhận rằng, Giang Phong Ngộ cái tên này không những có vẻ ngoài đẹp đẽ, tài năng hội họa của y cũng không tồi. Bức tranh vẽ một mỹ nhân dựa vào cửa sổ, tay cầm chén trà, đôi mày mắt hơi khép, toát lên vẻ ngây thơ lười biếng. Ta nhìn mà vô cùng hài lòng. “Rốt cuộc ta là phu nhân của nhà họ Giang, nếu ta không gặp thì ngày mai khắp kinh thành sẽ đồn rằng Giang Phong Ngộ cưới vợ không ra gì, không kính trọng bà bà.” Ta thở dài, đột nhiên nổi hứng đ ù a g i ỡ n, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve áo y, làm bộ đ á n g t h ư ơ n g mà nói: “Người ta nói nhà họ Giang ở Lạc Dương là dòng dõi thư hương, ta chỉ là con gái thương nhân, chắc chắn không thể lọt vào mắt phu nhân, nếu phu nhân không thích ta, thì phu quân nhớ phải thương x ó t nô gia đấy~” Nói đến đây, ta gần như không nhịn được mà phải cười ra tiếng. Một màn diễn này là ta học được khi xem kịch từ hôm qua. Không cần biết vở kịch có nghiêm túc hay không, ta chỉ thấy giọng điệu này rất thú vị nên cố tình học để t r ê u c h ọ c Giang Phong Ngộ, không lý gì mỗi lần đều là ta bị y t r ê u c h ọ c. Lông mày Giang Phong Ngộ nhướng cao lên, có vẻ hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau lại nheo mắt cười, nụ cười đầy ý tứ, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Nương tử muốn ta t h ư ơ n g x ó t như thế nào?” Hành động này rất là n g ả n g ớ n, có phần giống như một tên l ư u m a n h, ta nhất thời không biết làm sao để đối phó, nghĩ một lúc mới c ắ n răng ép ra một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng gọi: “Giang lang…” Thực sự quá mức x ấ u h ổ, giọng nói cũng r/un r/ẩy. Nhìn thấy ánh mắt Giang Phong Ngộ dần dần trở nên sâu thẳm, ta vội vàng vùng ra, dừng lại! Tên c ẩ u nam nhân này không thể đ ù a g i ỡ n thêm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện sẽ gây ra sự cố đấy. Ta nhận thua, nhưng Giang Phong Ngộ không chịu dừng lại trò chơi này, vì vậy thư phòng lại trở thành hiện trường của một vụ t a i n ạ n. Bức tranh nhỏ vừa vẽ xong bị vứt lung tung một bên, giá bút, giấy mực, sách vở rơi vãi khắp nơi. Ta thật sự rất mệt, vô cùng mệt mỏi. Bên cạnh lại có một thân thể ấm áp áp sát, ta t ứ c g i ậ n, quay đầu định m/ắng: “Tên c ẩ u nam nhân này, chàng…” Nhưng cơn c u ồ n g p h o n g s ó n g d ữ ta tưởng tượng lại không đến, Giang Phong Ngộ chỉ yên tĩnh nằm bên cạnh, vòng tay qua cổ ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Vừa mới trải qua một trận yêu tinh đ á n h nhau (18+), lồng ng/ực y vẫn đang phập phồng dữ dội, t h â n t h ể trần trụi còn mang theo sự ẩm ướt và dính dấp, ta có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của y. Ta đột nhiên im lặng, không muốn nhúc nhích, dựa vào cánh tay y, để cho làn gió từ khe cửa sổ khẽ thổi qua. “A Lan, chuyện của nhà họ Giang nàng không cần s ợ h ã i, những chuyện ở hậu viện đều không sạch sẽ, mẫu thân ta m ấ t sớm, Tiết thị chỉ là thiếp được phù chính, sau này nàng mới là chủ mẫu của nhà họ Giang, nếu bà ta dám b ắ t n ạ t nàng, thì nàng cứ yên tâm mà đ á p t r ả! Ta sẽ đứng sau ủng hộ nàng.” Giọng nói của Giang Phong Ngộ vang lên từ trên đỉnh đầu. Ta cười: “Chàng không sợ ta gây họa cho chàng à?” Giang Phong Ngộ nhẹ nhàng cười: “Nàng cứ thoải mái gây họa, có ta ở đây thì không cần s ợ gì cả.” Dù lời này có thật hay không, nhưng nghe rất khiến người ta cảm thấy thoải mái, ta chống một tay ngồi dậy, hỏi: “Vậy tiểu biểu muội của chàng là từ nhà họ Tiết bên đó đúng không?” Giang Phong Ngộ ừ một tiếng, như nhớ ra điều gì: “Để ta nhờ Ngô Bá đuổi nàng ta trở về.” Ta lại một lần nữa bày tỏ sự đồng cảm với tiểu biểu muội. Mặc dù lời của tên c ẩ u nam nhân này khiến ta vô cùng cảm động, nhưng ta vẫn từ chối yêu cầu của Giang Phong Ngộ về việc dẫn ta đi ngắm cây bạch quả ở Vân Tuyền Tự. Đối với việc gặp mặt bà bà, ta nhất định phải đi, dù chỉ là một di nương phù chính nhưng về mặt lễ nghĩa thì không thể bỏ qua. Ngày Tiết phu nhân vào kinh, ta dậy sớm, đặc biệt chỉnh trang cho thật chỉn chu, cố gắng không để đối phương tìm ra sai sót nào. Nhưng trong lòng ta nghĩ vậy, đối phương lại không nghĩ như thế. Khi thấy từ xe ngựa xuống không chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo lụa, mà còn có một mỹ nhân trong bộ y phục xanh thướt tha, dù ta có tính tình tốt đến đâu cũng không khỏi cười lạnh liên tục. Khá lắm, ta đã cố gắng duy trì bề ngoài hòa hợp, nhưng người ta từ xa đến để t á t vào mặt ta, điều này khiến ta vô cùng k h ó c h ị u. Chỉnh trang lại áo quần, nở nụ cười g i ả t ạ o, tiến lên chào hỏi, lễ nghi đầy đủ không thể chê vào đâu được. Tiết phu nhân có nụ cười hiền hòa, trong mắt người ngoài, hai ta chính là một cặp bà bà nàng dâu hòa thuận. Sau một hồi qua lại, khen ngợi g i ả d ố i, một đám người đông đảo cùng nhau vào nhà. Khi đã vào đại sảnh ngồi xuống, Tiết phu nhân vẫn rất thân thiết nắm tay ta, nói chuyện nhà cửa lung tung, ta chỉ có thể giữ nụ cười g i ả t ạ o mà đáp lại. Cuối cùng, khi chẳng còn đề tài nào nữa, mọi chuyện nhà cửa cũng đã lặp đi lặp lại, Tiết phu nhân cuối cùng chuyển ánh mắt sang mỹ nhân mặc y phục xanh luôn ngồi yên lặng bên cạnh. Tiết phu nhân có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, ta giả vờ không thấy, tiếp tục mỉm cười giới thiệu về trà Lục An trong chén. Cuối cùng Tiết phu nhân không thể nhịn được nữa, vẫn giữ vẻ mặt hiền lành: “A Lan là một đứa trẻ tốt, Phong Ngộ thật có phúc, đây là con gái của đại ca ta, từ nhỏ đã lớn lên cùng Phong Ngộ, nhiều năm không gặp, lần này vào kinh cũng tiện thể dẫn nàng đi xem thế gian.” Ta cười khẽ, nhìn về phía mỹ nhân mặc y phục xanh: “Ta đã gặp vị muội muội này, trước khi ta thành hôn với phu quân, Nguyễn cô nương và ta đã gặp nhau rồi.” Mỹ nhân mặc y phục mặt t á i m é t, cúi đầu không nói, sắc mặt Tiết phu nhân có phần n g ư ợ n g n g ù n g, hơi khó xử và không vui. “Nguyễn cô nương hôm đó rất khí khái, nói rằng ta ỷ vào thân phận Hoàng gia, t r ắ n g t r ợ n c ư ớ p đ o ạ t ý trung nhân của nàng ta. Khi đó ta tâm trạng rối bời, lười chẳng muốn đôi co với nàng ta. Nghe nói sau khi về Ngư Dương, gia đình đã định cho nàng ta một mối hôn sự với Tạ Tử An – một tân khoa cử tử. Nguyễn cô nương đã có hôn ước, theo lý thì trước khi cưới không nên rời khỏi nhà. Bây giờ nhìn vào gia giáo nhà họ Nguyễn ở Ngư Dương, quả thật là tốt lắm, Nguyễn gia chủ rất thương yêu Nguyễn cô nương.” Ta thực sự không còn muốn giả vờ cười nữa, lạnh giọng nói. Sắc mặt của Nguyễn Thanh Nhu dần trở nên t r ắ n g b ệ c h, không nói lời nào mà quỳ xuống. Ta bật cười vì quá t ứ c g i ậ n, lại quỳ, thời nay ai cũng thích quỳ, dường như chỉ để xem ai y ế u đ u ố i và đáng thương hơn. Sắc mặt của Tiết phu nhân rất khó coi, đứng lên nói: “A Nhu còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện, cũng không phải cố tình m ạ o p h ạ m.” Ta cười nhạt, nhìn về phía Tiết phu nhân: “Phu nhân đừng quên, tuy Thẩm Đinh Lan ta là con gái nhà buôn, nhưng cũng là quận chúa Sùng An do Hoàng thượng đích thân sắc phong. Ta và Giang Phong Ngộ kết hôn chưa đầy nửa năm, phu nhân đã muốn đưa nữ nhân vào phủ. Tính cách ta thoải mái, nhưng từ trước đến nay không thích bị người khác ứ c h i ế p. Ta kính gọi ngươi một tiếng Tiết phu nhân, nhưng không có nghĩa là ta dễ bị ứ c h i ế p.” Sắc mặt của Tiết phu nhân vừa xanh vừa trắng. Ta quay lưng rời khỏi phòng khách, không thèm để ý đến những người trong phòng. Vì ta là chủ nhà mà rời đi giữa chừng nên quản gia Ngô bá đành phải tạm thời sắp xếp cho Tiết phu nhân và Nguyễn Thanh Nhu ở ngoài phủ. Tiết phu nhân cách tường viện xa xôi chỉ cây dâu mà m/ắng cây hòe, đại ý là ta không thể s i n h c o n nối dõi cho nhà họ Giang, còn cố ý ứ c h i ế p người nhà chồng. Điều này khiến ta vừa t ứ c g i ậ n vừa k i n h n g ạ c, chẳng lẽ họ thực sự nghĩ rằng cái danh quận chúa của ta chỉ là để trưng bày sao? Đến khi màn đêm buông xuống, trong lòng ta vẫn còn cảm giác b ự c b ộ i không ng/uôi. Vừa lúc Giang Phong Ngộ từ cung về, y lập tức trở thành đối tượng để ta t r ú t g i ậ n. Đợi ta trút xong cơn g i ậ n, Giang Phong Ngộ chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao ta lại không biết nàng ta đã đến gặp nàng?” Ta nhướng mày không nói gì. Ngày trước, ta được cha hứa gả cho Giang Phong Ngộ. Dù là lệnh cha mẹ, nhưng nhìn thấy dung mạo Giang Phong Ngộ không tệ, có thể miễn cưỡng xứng với nhan sắc như hoa của ta, ta mới tạm chấp nhận. Tuy nhiên, vị Nguyễn cô nương này chẳng biết nghe tin từ đâu mà đã chặn đường ta ở sau núi chùa Vân Tuyền, vẻ mặt đầy p h ẫ n n ộ tố cáo ta là kẻ x ấ u c ư ớ p người trong lòng nàng ta, nói rằng ta dựa thế h i ế p người, vv… Tính cách ta vốn lười nhác, ngồi trong đình nhỏ hóng mát nghe nàng ta m ắ n g suốt nửa canh giờ, cho đến khi người cha phái tới tìm ta đợi mãi không thấy ta ra mới vào c/ứu ta ra ngoài. Nguyễn cô nương không chịu thua, cứ khóc lóc không ngừng, nhà họ Nguyễn ở Ngư Dương cũng có chút danh tiếng, tính ra còn có qu/an h/ệ họ hàng xa với Tiết phu nhân nhà họ Giang. Trước khi cha ta hứa gả ta cho Giang Phong Ngộ, nhà họ Giang quả thực có ý định để Nguyễn Thanh Nhu gả cho Giang Phong Ngộ. Chỉ là sau khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, ta liền trở thành chính thất danh chính ngôn thuận của Giang Phong Ngộ. Về chuyện ta có phải là tu hú chiếm tổ chim khách hay không, Giang Phong Ngộ khẳng định là không có. Y không có cảm tình với Tiết phu nhân, càng không thể thích Nguyễn Thanh Nhu. Sau này, Thái tử biểu ca của ta s ợ chuyện này làm t ổ n h ạ i đến danh tiếng của ta, cũng như ảnh hưởng đến con đường làm quan của bằng hữu, nên đã nhúng tay vào, giúp Nguyễn Thanh Nhu định sẵn một mối hôn sự khác, tân khoa cử tử Tạ Tử An, có thể coi là nhân tài kiệt xuất, tuy không bằng Giang Phong Ngộ nhưng cũng xứng đôi với nàng ta. Những việc này đều do Thái tử biểu ca giấu Giang Phong Ngộ mà làm, nên y đương nhiên không hề biết. Lúc trước ta không thấy Nguyễn cô nương này có gì đặc biệt, cũng chẳng buồn hỏi thăm về sau nàng ta ra sao. Chỉ là bây giờ ta và Giang Phong Ngộ đã thành thân hơn nửa năm, Tiết phu nhân lại rêu rao mang nàng ta vào kinh, thật sự khiến ta vô cùng b ự c b ộ i. Mấy ngày trước mới có một tiểu biểu muội đến, hôm nay lại không biết từ đâu ra Nguyễn Thanh Nhu. Thẩm Đinh Lan ta tuy tính tình lười biếng, nhưng cũng biết giữ thể diện. Tiết phu nhân muốn dùng thân phận bà bà để á p c h ế ta, thì ta sẽ lấy thân phận Hoàng gia mà ép lại bà ta. Cái danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành của ta mang quá lâu rồi, khiến nhiều người quên mất rằng ta còn là quận chúa Sùng An do Hoàng thượng đích thân sắc phong. Nghe xong, Giang Phong Ngộ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này để ta xử lý. Sáng mai ta sẽ sắp xếp cho bọn họ đến ở tại Bình Hợp trang. Còn về Nguyễn Thanh Nhu, ta sẽ để nhà họ Nguyễn ở Ngư Dương nhanh chóng đến đón người về.” Ta gật đầu, thực sự cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Hôm nay Tiết phu nhân mới vào kinh, ngày mai đã đuổi người đi, quả thật sẽ bị người đời đàm tiếu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tâm trạng không thoải mái, l i ế c nhìn Giang Phong Ngộ, ta m ỉ a m a i nói: “Nguyễn Thanh Nhu quả là xinh đẹp vô cùng, lại vừa mềm mại vừa dịu dàng.” Giang Phong Ngộ nghe vậy, bất lực cười: “Bình thường khi ta muốn nàng g h e n t u ô n g thì nàng lại tỏ ra rất rộng lượng, hôm nay sao lại vì một người không liên quan mà lại t ứ c g i ậ n với ta sao?” Ta h ừ nhẹ một tiếng từ mũi. Nửa đêm, ta t r ằ n t r ọ c không ngủ được, Giang Phong Ngộ kéo ta lại: “Sao vậy?” Ta g i ậ n d ữ: “Nàng ta vừa mềm mại vừa dịu dàng!” Giang Phong Ngộ hít sâu mấy hơi, n g h i ế n r ă n g nói: “Dù sao ta cũng chỉ ôm một mình nàng, ai quan tâm nàng ta có mềm mỏng dịu dàng hay không.” Ta không chịu thua, bướng bỉnh nói:: “Chàng còn muốn ôm nàng ta?” Giang Phong Ngộ cười khổ, ngồi dậy nói: “Vốn dĩ ta nghĩ gần đây nương tử hơi mệt mệt mỏi, nhưng xem ra tinh thần của nương tử còn rất tốt, không cần nghỉ ngơi. Vậy thì vi phu nhất định sẽ chiều chuộng nương tử thật tốt.” Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, bóng người lay động, ta bị nâng eo lên, cổ theo đà ngửa ra sau, nhìn lên vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Giọng Giang Phong Ngộ run run gọi tên ta: “A Lan...” Ta thở dốc, cảm thấy đầu óc c h o á n g v á n g, tựa như có một trận lũ lớn nhấn chìm mình. Mái tóc dài của Giang Phong Ngộ xõa xuống trên mặt ta, ẩn trong bóng tối của ánh trăng, chỉ còn đôi mắt sáng rực và n ó n g b ỏ n g nhìn ta. Y nâng mặt ta lên và h ô n xuống, giọng khàn khàn: “A Lan của ta, mới là người vừa mềm mại vừa dịu dàng.”