Giản Bình Châu sắc mặt biến ảo, môi mím ch/ặt, chợt dùng ánh mắt th/iêu đ/ốt chằm chằm nhìn ta.
Hắn cao giọng: "Kinh Quan?"
Không phải hạng vô dụng, hắn biết nếu thật sự chất đầu lâu thành gò cao, ắt tự đoạn tuyệt tiền đồ của hắn.
Tiểu binh truyền tin bên ngoài xe ngựa: "Dạ. Lý đại nhân nghe Trương Trạch chiếm Dương Châu xong, đã xây Kinh Quan cao ngất, uy phong lẫm liệt trấn áp bá quan ở đó, nên muốn xây cái to hơn."
Giản Bình Châu: "....Biết rồi, lui xuống đi."
Trong không gian vắng lặng, hắn nhìn ta chằm chằm.
"Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Sao có thể đoán chuẩn đến thế?
"Trưởng công tử họ Mạnh U Châu, Mạnh Bá Ngọc."
"Các gia tộc bị ép dâng con tin đều là phế vật, nếu ngươi là gia chủ kế nhiệm, sao lại tới đây?"
Ta nhàn nhạt đáp: "Tướng quân không nhận ra sao?"
"Tại hạ mang trọng bệ/nh, sớm đã không còn sống được bao lâu nữa. Người kế thừa Mạnh gia là nhị đệ. Chỉ mong đổi mạng này để tìm ra minh chủ, giữ an bình cho tông tộc, chấm dứt lo/ạn thế."
Minh chủ đó, đương nhiên sẽ không phải là tên ngốc Giản Bình Châu chỉ biết ăn tr/ộm áo choàng của ta.
Ta đã tính kỹ, mượn cơ hội làm mưu sĩ cho hắn, truyền ra khắp thiên hạ danh hiệu Thần Cơ Diệu Toán, dùng hắn làm bàn đạp tìm minh quân thật sự nhân từ lễ độ. Há chẳng phải diệu kế?
Ngẩng mặt lộ vẻ trung thành, ta giả bộ hành lễ: "Tướng quân, từ nay Mạnh Bá Ngọc này nguyện theo ngài!"