Ta mặt không biểu cảm, cưỡi ngựa với khuôn mặt sưng vù, lòng không chút luyến tiếc với thế gian này.
Phía sau, chiếc xe nh/ốt đầy con tin, đám người ríu rít bàn tán:
“Ta đã nói rồi mà! Tại sao chỉ có Mạnh Bá Ngọc hôm qua được ngồi xe của tướng quân? Hắn quyến rũ đó!”
“Ngươi nhìn cái miệng hắn đi, chắc chắn là hôn hít gì đó với tướng quân, dấu vết tình yêu vẫn còn kìa!”
Ấy là dấu bầm do bị Giản Bình Châu thúc cùi chỏ.
“Ta cũng lờ mờ nghe thấy rồi, tối qua trời mưa lớn, hình như có tiếng kẽo kẹt, chẳng lẽ... waaa, thật hoang dã!”
Đó là ảo thính, hoàn toàn do bịa đặt.
“Giản Bình Châu sức lực kinh người, võ công cái thế, vị công tử Mạnh gia này lại mảnh mai thế kia, liệu có chịu nổi không nhỉ?”
Không phải! Mấy lời đồn gió bay này... sao lại thành sự thật rồi?
“Không ổn rồi, ta đoán Mạnh Bá Ngọc không cầm cự nổi ba ngày đâu.”
...
Đa Tư lo lắng hỏi: “Công tử, bọn họ sẽ không thật sự coi ngài là sủng vật riêng của Giản Bình Châu đấy chứ?”
Ta: “...Đa Tư à, ngươi có nhận ra không, trong đám người này, ngươi là người dùng lời khó nghe nhất để miêu tả chủ tử nhà mình.”
“Điên rồi, ta không có hứng thú long dương chi hảo! Tòng quân đ/á/nh giặc là để dành tiền cưới vợ đấy!” Giản Bình Châu không biểu cảm, chen vào một câu.
Nói rồi, hắn ném chiếc áo choàng trả cho ta.
Ta không giữ nổi thăng bằng, nghiêng người ngã lệch trên lưng ngựa, ho sặc sụa.
Giản Bình Châu nhíu mày, thúc ngựa lại gần, mím môi nói: “Ta lại quên mất, ngươi đúng là một cái bình bệ/nh.”
Tối qua, ngoài việc bàn mưu đại sự, ta còn thuận tiện căn dặn Giản Bình Châu về nghi lễ đối đãi với mưu sĩ.
Ta yếu dạ dày, không ăn được món cay mặn đắng, cháo phải là loại ninh nhừ, thịt chỉ ăn loại tươi mới, không ăn đồ muối ướp.
Nếu không, sẽ đ/au dạ dày, thổ huyết.
Ta gan yếu, ngủ nông, nếu có việc gấp lúc đêm khuya, không được gọi thẳng, phải thắp một nén hương thơm, rồi cho người hầu nhẹ nhàng lay tay ta tỉnh dậy.
Nếu không, sẽ hồi hộp, thổ huyết.
Ta yếu phổi, gh/ét mùi hôi và bụi bẩn, chỉ thích nói chuyện với người sạch sẽ, thơm tho.
Nếu không, sẽ ho không ngừng.
Ta thân thể yếu nhược, dễ bầm tím, cho nên không được va chạm mạnh như đám thô lỗ trong quân doanh.
Nếu không... ta sẽ ch*t.
Tóm lại, hình tượng mà ta tự tay vẽ nên chính là một chiếc chén ngọc dễ vỡ, tự nguyện dâng vào tay vị sát thần khát m/áu kia, để từng chút từng chút kh/ống ch/ế hắn, khiến hắn không dám thở mạnh.
Giản Bình Châu nhẹ nhàng xoay tay, khoác lại áo choàng cho ta, rồi “chậc” một tiếng, vẻ mặt bực dọc, miễn cưỡng cúi người cột dây áo cho ta.
“Đa tạ tướng quân. Nhưng mà, tướng quân, ta vẫn lạnh lắm…”
Giản Bình Châu nhíu mày, trầm mặc một lát, rồi cởi luôn áo ngoài của hắn ra, ngay trước ánh mắt trố mắt há mồm của mọi người, dịu dàng đội lên cho ta.
Ta che miệng, giả vờ ho nhẹ vì yếu đuối, kỳ thực trong lòng thì đắc ý vô cùng.
Hừ.
Chơi hắn... dễ như chơi chó.
Dễ như trở bàn tay.