Chương 13
Một ngày của nhiều năm về trước, tôi đã sinh ra.
Không phải từ trong tử cung, mà là từ trong phòng thí nghiệm của Phạm Ni.
Phạm Ni vì có thể tạo ra đột phá trong lĩnh vực nhân bản, đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người với chính mình ngàn trăm lần.
Tôi, chính là sự minh chứng cho thành quả của cô ấy.
Thế nhưng, tất cả những việc Phạm Ni làm đã đi ngược lại với lý thuyết khoa học.
Một nhân bản, nội bộ viện nghiên c/ứu tuyệt nhiên không thể khoan nhượng cho sự tồn tại của tôi.
Cũng không may, Phạm Ni một lần sơ sẩy đã dấy lên sự nghi ngờ và điều tra trong nội bộ viện nghiên c/ứu.
Phạm Ni đã đưa tôi ra khỏi phòng thí nghiệm ngay trong đêm.
Phạm Ni âm thầm thuê một căn chung cư, nơi đó chính là ngôi nhà đầu tiên của tôi.
Tôi ở nơi đó từ bào th/ai phát triển thành đứa trẻ sơ sinh có hình có dạng, lại từ đứa trẻ sơ sinh biến thành một đứa trẻ.
Tôi và cô ấy ngoại trừ chênh lệch nhau 20 tuổi ra thì những bộ phận khác đều giống nhau như đúc.
Nhưng chúng tôi lại giống như sống ở hai thế giới.
Cô ấy có thể thấy ánh sáng, thấy thế giới bên ngoài.
Còn tôi không làm được.
Phạm Ni không có thời gian chăm sóc tôi.
Cô ấy thuê bảo mẫu đến nhà, gia sư tại gia chính là người thân thiết nhất với tôi.
Mặc dù tôi không có bố mẹ theo nghĩa con người, nhưng tôi cũng có Phạm Ni.
Hồi nhỏ chắc chắn cô ấy được mẹ yêu thương, được bà nuông chiều.
Tôi cũng muốn.
Nhưng ngay từ đầu đã được định sẵn, điều này là hy vọng xa vời không thể thành hiện thực.
Ở trong căn chung cư ấy, tế bào của tôi thay thế với tốc độ cực nhanh, trưởng thành, từ đứa trẻ bi bô tập nói đến cô gái duyên dáng yêu kiều, người khác phải mất 10 năm, tôi chỉ mất 3 năm.
Phạm Ni lo lắng sự thay đổi quá nhanh của tôi sẽ khiến bảo mẫu và gia sư tại gia nghi ngờ, thế là, mỗi tháng cô ấy sẽ đổi một bảo mẫu và gia sư mới.
Vậy nên, những người xa lạ tôi vừa mới nảy sinh tình cảm lẻ tẻ, đã vội vàng rời xa tôi.
Có lẽ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ, tôi sẽ không ngừng chất vấn Phạm Ni.
Vì sao không cho phép tôi gọi cô ấy là mẹ?
Vì sao tôi không thể đi ra ngoài, ngắm nhìn thế giới bên ngoài?
Nhưng tôi không hề làm như vật.
Tôi đã giống một hòn đ/á ngầm, từ đầu đến cuối đều sinh sống trong vùng hoang vu.
Không có năng lực ảo tưởng, cũng không biết hóa ra bản thân mình có thể ảo tượng.
Chẳng bao lâu, tôi đã lớn bằng tuổi của Phạm Ni.
Nhưng rõ ràng Phạm Ni lại già yếu hơn tôi, cũng càng ngày càng yếu ớt, thậm chí đến độ đi đường cũng khó khăn.
Một ngày nào đó, cô ấy tới chung cư, sau khi trò chuyện mấy câu với tôi như một người bạn, cô ấy lập tức trở nên nghiêm túc.
Phạm Ni nói: “Tôi sắp ch*t rồi, tôi mắc phải một căn bệ/nh mãn tính. Tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện.”
...
Cô ấy nói cho tôi biết quá trình cô ấy tạo ra tôi, cùng với lý do tại sao tôi chỉ có thể vĩnh viễn ở trong căn chung cư này.
Sau đó, Phạm Ni nói cô ấy có một cô con gái Điềm Điềm, nhưng thực sự là người mẹ được cô ấy tạo ra.
Nhưng cơ thể hiện giờ của cô ấy ngày càng sa sút, đã không thể tiếp tục chăm sóc cô bé nữa.
Cô ấy muốn sau khi cô ấy ch*t, nhờ tôi chăm sóc Điềm Điềm giúp cô ấy.
Khi đó, tôi đã không còn là một vật sao chép không được thấy ánh sáng nữa, tôi sẽ xuất hiện bằng thân phận của Phạm Ni, có cuộc sống cô ấy có.
Ban đầu tôi còn cho rằng tôi sẽ buồn vì thân thế của mình, nhưng khi cô ấy cho tôi cơ hội trải nghiệm làm một con người thực sự, tôi lại không hề vui vẻ, mà biến thành nỗi sợ hãi.
Tôi không hề biết gì về thế giới bên ngoài, thế giới đối với tôi cũng như vậy.
Thế nhưng tôi là vật sao chép.
Tôi là một thứ thậm chí còn chẳng phải thú cưng.
Cô ấy nói gì, tôi sẽ làm cái đó.
Để có thể hoàn hảo nối tiếp cuộc sống của cô ấy, cô ấy đã tạo mới tế bào của tôi, để tôi có thể phát triển và già đi theo tốc độ của người bình thường.
Trong những ngày tháng kế tiếp, cô ấy kéo lên cơ thể bệ/nh nặng, chỉ dẫn tôi mô phỏng lại mọi thứ của cô ấy. Dáng vẻ và lời nói của cô ấy, thói quen dùng từ, thậm chí cả tư thế ngủ, tình hình gia đình của cô ấy, cô ấy nói hết tất cả thông tin của thế giới này cho tôi.
Tôi mất thời gian một năm, hoàn toàn biến thành chính Phạm Ni, thậm chí còn giống Phạm Ni hơn Phạm Ni.
Khi mùa xuân trở lạnh rồi ấm lại, cô ấy đã ch*t dưới sự giám sát của tôi, tôi cũng bắt đầu tiếp nhận thế giới của cô ấy.