Chương 7

赫尔墨斯
Cập nhật:
Cục trưởng Trương tiếp tục hỏi tôi: “Vậy con của cô và Vạn Kiệt thì sao?” “Sau khi mang th/ai 5 tháng, do bị sảy chân ngã nên đứa trẻ ch*t lưu.” “E là không phải sảy chân ngã đâu nhỉ?” Cục trưởng Trương ném ra một tờ báo cáo y khoa: “Chúng tôi đã điều tra được báo cáo chẩn đoán y khoa lúc trước của cô, đứa trẻ là do cô tự tay phá bỏ.” Giống như dự đoán của tôi, quả nhiên cục trưởng Trương đã điều tra hoàn toàn với tôi. Vì thế tôi cũng thản nhiên thừa nhận, đáp: “Không sai, bởi lúc 5 tháng, tôi kiểm tra ra tế bào n/ão của đứa bé có dị thường, sẽ sinh ra một đứa trẻ dị dạng, vì vậy tôi đã phá nó.” Cục trưởng Trương im lặng hồi lâu, bày tỏ thông cảm đối với quá khứ của tôi. Nhưng chuyên gia ẩn trong bóng tối, lại đang chăm chú nhìn tôi. Biểu cảm của anh ta rất tự tin như thể đã nắm chắc được hết thảy, thậm chí còn cố tình che đậy nó bằng nở một nụ cười chế giễu. Trực giác của tôi nói cho tôi biết: Anh ta rất nguy hiểm. Cục trưởng Trương hỏi tiếp tôi: “Sau đó thì sao?” Nhưng chuyên gia lập tức ngắt ngang lời của anh ta: “Cục trưởng Trương, báo cáo chẩn đoán ở đâu mà có?” Cục trưởng Trương đăm chiêu suy nghĩ: “Anh có ý gì?” Chuyên gia chăm chú nhìn cục trưởng Trương, ánh mắt sắc bén giống như đang truyền đạt vài thứ với anh ta. Đột nhiên cục trưởng Trương như đã hiểu ra điều gì đó: “Lẽ nào báo cáo chẩn đoán là giả? Y tá đó...” “Anh đoán không sai, y tá đó là Phạm Ni tìm người đóng giả, báo cáo cũng là giả.” Chuyên gia giải thích. Tôi cười khẩy trả lời: “Bây giờ lời nói của chuyên gia đều không màng chịu trách nhiệm pháp luật như này sao, cục trưởng Trương?” Điều khiến tôi không nghĩ đến là chuyên gia lại vứt ra bằng chứng chuyển khoản điện tử lên bàn, cùng với một bức ảnh chụp lén tôi và y tá ở trong con hẻm. Cục trưởng Trương lập tức cầm lấy quan sát bức ảnh kỹ càng, nhìn tôi lại nhìn sang chuyên gia, nói: “Lão Lưu, một tên mọt sách như anh sao lại làm việc của cảnh sát thế này?” Cục trưởng Trương đã tỏ rõ bất mãn với hành động của chuyên gia. Chuyên gia lập tức giải thích: “Cục trưởng Trương, lát nữa anh sẽ tự nhiên biết thôi.” Ngay sau đó, chuyên gia thêm thích thú nhìn tôi: “Phạm Ni, chứng nhận chẩn đoán báo cáo t/âm th/ần của Vạn Kiệt không phải bố mẹ cậu ta nhờ qu/an h/ệ làm giả đâu đúng không? Cậu ta quả thật có bệ/nh t/âm th/ần, nhưng bên cạnh đó trí lực của anh ta vốn dĩ không đủ để cậu ta gi*t người?” Sống lưng tôi đột ngột lạnh toát. Đôi mắt kia của anh ta khiến tôi cảm giác càng lúc càng quen thuộc. Chỉ là nếp nhăn ở khóe mắt và da mí mắt rủ xuống đã che đậy phần tôi cảm thấy quen thuộc. Thời gian đã trôi qua 15 năm... tôi lại không nhận ra anh ta. Bạn học của tôi, Lưu Diệp. “Sao nào? Không nhận ra tôi à? Giáo sư Phạm?” Lưu Diệp ghé sát mặt đến trước mặt tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt bị tôi dùng d/ao ch/ém, quả nhiên là Lưu Diệp. Bạn học đại học ngày xưa của tôi, chấp niệm tìm ki/ếm chân tướng của anh ta dường như đã đến mức đ/á/nh mất nhân cách. “Lưu Diệp, anh muốn làm gì?” Tôi cảm thấy việc không lành. Lưu Diệp hoàn toàn lật đổ những lời trần thuật vừa rồi của tôi. “Vạn Kiệt vốn dĩ không hề quen biết mẹ của cô, khi cô và Vạn Kiệt mới ở bên nhau, mẹ của cô đã ch*t rồi.” Cơ thể tôi không kìm chế được mà r/un r/ẩy, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh.