Chương 8
Hứa Trạch Miện xử lý rất nhanh.
Buổi tối lúc sắp tan ca, Tôn Song Song nhắn tin cho tôi.
Một job offer từ công ty khác, đãi ngộ và địa vị cao hơn so với khi cô ta làm việc tại công ty của Hứa Trạch Miện.
Cô ta chưa nói gì.
Nhưng lại khiến tôi hiểu được, Hứa Trạch Miện chỉ đang miễn cưỡng rời xa cô ta.
Anh ta đã sắp xếp xong đường lui cho cô ta, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi trở thành nữ phụ đ/ộc á/c cố tình chia rẽ đôi tình nhân trong câu chuyện, còn bọn họ thì có một cái kết BE tuyệt đẹp.
Thật nực cười.
Mà nực cười hơn là, Tôn Song Song lại nhắn thêm một tin: “Chị à, chị có tin là đêm nay anh ấy sẽ không đến đón chị tan làm không?”
Tôi tin chứ.
Nhưng tôi vẫn đứng chờ ở dưới công ty, tiếp tục chờ.
Chờ đến gần sát giờ mới mở app và đặt xe.
Mà đúng là x/ui x/ẻo, đang đợi xe thì xảy ra chuyện, tôi bị một chiếc ô tô c/án qua mu bàn chân.
Mặt tôi t/ái nh/ợt, được người ta đưa đến bệ/nh viện.
Cơn đ/au d/ữ d/ội đến mức làm tôi choáng váng, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Chụp X quang, xử lý vết thương.
Điện thoại hiển thị ba cuộc gọi nhỡ của Hứa Trạch Miện.
Lần thứ tư anh gọi đến, tôi tắt máy.
Hoàn toàn thanh tịnh.
Sau ngần ấy thời gian ở bệ/nh viện, trời đã rất khuya, tôi vẫn chưa đặt được xe.
Tôi ngồi ngây người trên hành lang, không muốn liên lạc với bất kỳ người thân hay bạn bè nào.
Tôi không hiểu sao cuộc sống của mình lại t/ồi t/ệ như vậy.
Đột nhiên một bóng đen chặn ánh sáng trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đẹp trai của Chu Nhiên.
Thật sự rất đẹp.
Hắn đưa tay lau đi những vệt nước mắt sắp khô trên mặt tôi.
“Sao anh lại tới đây?" Vừa dứt lời, Chu Nhiên đã bế tôi lên và ôm vào lòng.
Tôi giơ tay vòng qua cổ hắn.
Chu Nhiên bế tôi sải bước đi ra ngoài: “Có bạn là bác sĩ ở đây.”
Không biết vì lý do gì mà trông hắn hơi gi/ận.
Bầu không khí xung quanh cũng nặng nề hơn.
Tôi không chủ động mở lời.
Mãi đến khi tôi thấy xe của Hứa Trạch Miện đậu dưới nhà mình.
Chu Nhiên cười gằn, cực kỳ mỉa mai.
Hứa Trạch Miện bước xuống xe, gõ cửa sổ bên ghế phó lái.
Tôi hạ cửa kính nhìn anh.
“Sao em lại đi cùng anh họ tôi?” Đôi mắt Hứa Trạch Miện tối sầm, môi mỏng mím ch/ặt.
Tôi mở điện thoại cho anh xem tin nhắn của Tôn Song Song.
Tôn Song Song có hơi tự tin quá mức.
Cô ta cho rằng với cái tính kiêu ngạo của tôi, chắc chắn sẽ không đi mách lẻo chuyện này với Hứa Trạch Miện.
Có lẽ nếu còn thích anh ta thì tôi sẽ không làm vậy.
Nhưng giờ đây trong ván cờ này, tôi chỉ muốn chiến thắng, cho nên sẽ không từ th/ủ đo/ạn nào.
“Cô ta đi uống rư/ợu với đồng nghiệp bên công ty mới thì bị g/ài b/ẫy. Cổ nhờ anh giúp đỡ.” Hứa Trạch Miện cau mày, rõ ràng anh có hơi ch/án gh/ét hành vi của Tôn Song Song.
Tôi gật đầu: “Nhưng em đã đợi anh rất lâu, lâu đến mức bị ta/i nạ/n xe cộ, em đ/au lắm đấy Hứa Trạch Miện.”
“Anh họ gặp em ở bệ/nh viện nên đưa em về. Em không muốn nói chuyện với anh, vốn dĩ em định qua đêm ở bệ/nh viện để bình tĩnh lại, nhưng giờ em thấy không cần thiết nữa rồi.”
“Anh đi đi, chúng ta đã thỏa thuận trước rằng đó là lần cuối cùng, em không muốn chờ đợi anh nữa, cũng không thể tha thứ cho anh.”
Vừa dứt lời, Chu Nhiên đã nhấn ga lái xe vào hầm xe, không cho Hứa Trạch Miện cơ hội nói tiếp.
Hắn cõng tôi từ hầm xe đến trước cửa nhà tôi.
Hứa Trạch Miện tựa vào tường, trông có hơi chán nản.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn chúng tôi, khiến người ta không đoán được tâm trạng của anh.
Đôi môi mỏng của anh gi/ật giật, có lẽ là hy vọng Chu Nhiên sẽ thả tôi xuống, nhưng khi nhìn vào đôi chân bị băng bó của tôi, anh ngậm miệng lại.
Tôi đưa tay mở cửa, cuối cùng Hứa Trạch Miện cũng kéo tôi lại: “Hạ Miên, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, anh xin lỗi.”
Anh có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Lời xin lỗi của anh thật rẻ mạt.
“Không sao, may mà có anh họ đưa em về.” Tôi cười và tiến lại gần Chu Nhiên.
Tôi có thể cảm nhận được sống lưng hắn cứng đờ.
Cũng thấy rõ Hứa Trạch Miện sa sầm nét mặt.
Sau khi đóng cửa lại, Chu Nhiên ném tôi lên sofa, không nặng không nhẹ: “Em đang chơi trò gì vậy?”
“Có anh để làm so sánh, em sẽ khiến anh ta nhận ra Tôn Song Song đáng gh/ét cỡ nào. Đương nhiên, em vẫn phải tha thứ cho anh ta, vậy mới chứng tỏ được em yêu anh ta đến nhường nào.”
Tôi thờ ơ tựa vào sofa, vẻ mặt lạnh tanh.
Đêm nay Chu Nhiên không rời đi.
Nhưng hắn ngủ ở phòng khách.
Tôi bật camera trên điện thoại, quay lại tình huống trong phòng suốt đêm.
Hai người xa lạ nhìn nhau không nói gì.
Mỗi người một phòng.
Lăn qua lộn lại giả vờ ngủ, nhưng có thể nhìn ra tôi đã thức trắng đêm.