Chiều hôm sau, Bành Uyển mở cửa với vẻ mặt thất thần.
Cô đứng trước mặt tôi rất lâu.
Không thốt nên lời.
Tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng, cô lên tiếng:
"Chị... định làm thế nào?"
Tôi bật cười.
Qua đôi đồng tử đen huyền của cô, tôi thấy bóng mình đang nheo mắt cười tươi:
"Tôi muốn hắn ch*t."
"Kiểu ch*t vĩnh viễn không thể đầu th/ai ấy."