Một ngày sau.
Bành Uyển ôm chiếc hũ tro cốt của tôi đến một ngôi chùa cổ.
Mấy nhà sư vây quanh tôi, tụng kinh siêu độ cho h/ồn m/a.
Thẩm Đạc từ lúc tỉnh dậy đã thần trí bất thường, có lẽ do phản ứng từ việc đổi mệnh với mèo quá mạnh.
Bành Uyển cố ý mở toang cửa phòng. Thẩm Đạc chạy trốn mất từ lúc nào, biến mất không dấu vết.
Đứng ngoài trận pháp, nàng vẫn cong mắt cười, giọng ngọt ngào:
"Chị yên tâm đi. Khi chị luân hồi, em sẽ lén đổi tro cốt thật về cho cô chú. Để kiếp này chị được ở bên họ đến cuối đời."
Tôi khẽ nói: "Cảm ơn em."
Tiếng tụng kinh vang lên.
Bành Uyển bỗng hét vang:
"Chị ơi! Kiếp sau nhớ gặp người đàn ông tốt!"
"Hoặc cứ sống thật xinh đẹp một mình cũng được!"
"Nhưng tuyệt đối đừng bị hại nữa, nghe chưa?"
Tóc nàng óng ánh dưới nắng, cúc trắng viền váo bay phấp phới.
Giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
Tôi mỉm cười với nàng:
"Bành Uyển, tạm biệt."
Trước khi mọi thứ chìm vào hư vô, tôi hỏi điều canh cánh bấy lâu:
"Sao em tốn công giúp chị thế?"
Làn sương trắng vờn lên. Chỉ còn tiếng cười trong trẻo vang vọng:
"Girls help girls!"
Tôi nở nụ cười cuối cùng.
Khép mắt lại.