Chương 19: Trần Nghiên

卫雨
Cập nhật:
Châu Ngũ ngồi đối diện với tôi. Cô ấy nói: “Tôi với cô ấy, ngoại hình rất giống nhau sao?” Tôi nói: “Rất giống, giọng nói cũng giống.” Cô ấy nói: “Cô rất yêu cô ấy sao?” Câu hỏi này đã phát ra từ miệng cô ấy mấy lần. Chỉ có lần này hỏi là đúng. Tôi đáp: “Đúng vậy, rất yêu.” Tiết Tiểu Ngư là cô gái lương thiện nhất tôi từng gặp. Khi tôi bị b/ắt n/ạt ở trường học, cô ấy chắn ở trước mặt tôi. Vì thế đám người kia bắt đầu quay sang b/ắt n/ạt cô ấy. Bọn họ x/é rá/ch bài tập của cô ấy, đổ đầy keo vào túi bút của cô ấy. Tiết Tiểu Ngư sợ tôi đ/au lòng, âm thầm giấu những thứ này đi, không để tôi phát hiện. Nhưng tôi vẫn phát hiện ra. Tôi khóc rất lớn, muốn tìm bọn chúng liều mạng. Tiết Tiểu Ngư ngăn tôi lại. Cô ấy ôm tôi, rất dịu dàng dỗ dành tôi. Cô ấy nói: “Nghiên Nghiên, đừng lãng phí thời gian với những người đó.” “Chúng ta cùng nhau thi đại học, cùng nhau rời khỏi nơi này.” Tôi đã đồng ý với cô ấy, nhưng không thể làm được. Năm lớp 12, quyển nhật ký của tôi bị bố dượng phát hiện. Vì vậy tôi đã bị đưa đến bệ/nh viện t/âm th/ần, nghe nói viện trưởng là bạn của bố dượng tôi. Ông ta trói tôi lên ghế chữa trị, bắt tôi thừa nhận mình bị bệ/nh. Tôi khi đó không nhận. Cuối cùng tôi bị kích điện quá nhiều lần, không kiên trì được nữa. Tôi đã thừa nhận mình bị bệ/nh. Nhưng tôi vẫn thích Tiết Tiểu Ngư. Đợi đến khi viện trưởng bị cảnh sát bắt đi tôi mới được thả ra ngoài. Tôi không lập tức đi tìm Tiết Tiểu Ngư ngay, tôi không muốn đi gặp cô ấy với bộ dạng này. Tôi đã đến lớp học lại, mỗi ngày học đến rạng sáng, cuối cùng đã đỗ đại học. Đại học đó nằm cạnh đại học của Tiết Tiểu Ngư. Tôi đi tìm cô ấy, cô ấy thật lòng vui mừng cho tôi. Sau đó nói với tôi rằng, cô ấy yêu rồi. ... Tôi đã không đi tìm Tiết Tiểu Ngư trong một khoảng thời gian rất dài. Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ vô thức tắt đi. Tôi không trách cô ấy, chỉ là tôi không biết nên đối mặt như thế nào. Sau này trôi qua rất lâu, tôi cuối cùng cũng đã nghĩ thông. Tôi thích cô ấy, cô ấy thích người khác, điều này cũng không liên quan gì. Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được. Tôi quyết định đi tìm Tiết Tiểu Ngư, tôi muốn xin lỗi cô ấy vì lúc trước đã lạnh nhạt. Nhưng tôi đến đại học của cô ấy lại phát hiện tất cả mọi người đều đang vây quanh một tòa nhà, bên cạnh còn có xe cảnh sát đậu đấy. Rất đông người, tôi không chen vào được, vì vậy tôi đã gửi tin nhắn cho Tiết Tiểu Ngư: “Tớ đến tìm cậu này, trường các cậu xảy ra chuyện gì sao?” Cô ấy không trả lời tôi. Tôi trở về phòng ký túc xá, ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy, tôi được thông báo cô gái nhảy lầu kia chính là Tiết Tiểu Ngư. ... Sau này, tôi đã nghĩ không biết bao lần, có lẽ Tiết Tiểu Ngư từng muốn tôi giúp đỡ. Người bị thao túng tâm lý mức độ nặng rất khó tự c/ứu lấy mình, cần thế giới bên ngoài giúp cô ấy. Nhưng Tiết Tiểu Ngư có quá ít bạn bè. Trải nghiệp bị b/ắt n/ạt học đường năm cấp 3 khiến cô ấy ở đại học cũng chỉ một mình lẻ loi. Sự xuất hiện của tôi khiến cô ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có bạn rồi. Nhưng khi cô ấy muốn tôi lắng nghe, tôi lại cúp cuộc gọi của cô ấy.