Chương 21: Cố Huyên

卫雨
Cập nhật:
Tôi nhìn thấy Châu Ngũ giơ d/ao đ/âm về phía Trần Nghiên. Điểm đỏ của tay sú/ng b/ắn tỉa lập tức khóa ch/ặt trán cô ta. Khoảnh khắc đó, tôi muốn hét lên. Tôi muốn hét, cô ta sẽ không gi*t cô ấy. Nhưng mà đã muộn cả rồi. Con d/ao nhọn đ/âm về phía cơ thể Trần Nghiên. Tay sú/ng b/ắn tỉa giữ cò sú/ng. Đạn găm chính giữa mi tâm của Châu Ngũ. Con d/ao ch/ặt xươ/ng đã theo Châu Ngũ mười mấy năm rơi xuống đất. Cô ta ngã xuống, trên mặt còn vương nụ cười rất an yên. Tôi bỗng nhiên ý thức được đó là kết cục mà cô ta đã tự sắp xếp cho chính mình. Cảnh sát xông lên. Tôi nhìn thấy Trần Nghiên được bọc trong chăn, đưa lên xe cấp c/ứu. Viền mắt cô ấy đỏ hoe, đáy mắt chứa lệ. Tôi sững sờ nhìn từ xa. Cách 20 năm, con cá cuối cùng của đại án 418 đã lọt lưới. Cô gái không có tên này đã đi vào kết cục sắp đặt sẵn cho chính mình. --- Lời cuối: Trần Nghiên tới bên sông vào lúc chạng vạng. Đây là nơi Châu Ngũ vứt x/á/c, bước xuống men theo chỗ này, Trần Nghiên đã đi thẳng đến cửa biển. Ở một chỗ đ/á ngầm không xa, cô ấy đào bùn, cuối cùng đã đào được một chiếc hộp. Đó là món quà Châu Ngũ để lại cho Âu Dương Nguyệt Hàm. Trần Nghiên mở chiếc hộp ra. Bên trong là một lá thư được gấp lại ngay ngắn, trên đó có vẽ hai cô gái sánh vai chạy dưới ánh chiều tà. Châu Ngũ viết lời đề bên dưới bức tranh: “Tớ nhìn thấy biển cả rồi.” Trần Nghiên quay đầu lại. Sau lưng cô, một vùng tà dương sắp chìm nghỉm dưới mặt biển. Mang theo tất cả câu chuyện dù có người biết hay là không, ch/ôn vùi trong im lặng. - Hết -