Chương 5

5. Giang Ngọc Nhiên làm đủ mọi công việc. Buôn b/án m/a tuý, kinh doanh sò/ng b/ạc, l/ừa đ/ảo… Chỉ cần có thể ki/ếm được tiền thì anh ấy sẽ tham gia vào và đều làm rất tốt. Tốt hơn bố tôi hồi đó rất nhiều. Tên thuộc hạ đầu trọc của anh ấy đưa tôi tới sò/ng b/ạc và yêu cầu tôi chia bài. Tôi sẽ không làm. Tôi biết nói những lời tử tế và biết cách khóc đáng thương nhất. Nhưng tôi thực sự không biết cách chia bài. “Con điếm vô dụng.” Tên đầu trọc t/át vào mặt tôi khiến tôi choáng váng. Tôi chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị anh ta kéo đi bưng trà, rót nước. Tôi vốn dĩ có khuôn mặt ưa nhìn, nhưng sau nhiều năm bị tiêm quá nhiều hormone, vóc dáng phẳng lì và g/ầy nhom như cọng giá đỗ của tôi dần trở lên duyên dáng hơn. Có rất nhiều người người đang cố gắng hiểu ý tưởng của tôi. Họ cũng không hề làm quá mức. Một nhúm ở đây, một nhúm ở đó. Nó giống như gãi ngứa vậy. Nhưng khi chạm vào vết thương, nó vẫn sẽ đ/au. Một khách hàng m/ắng tôi: “Ch*t ti/ệt, cô là ki/ếm sĩ, cô không biết trốn à ? Chẳng vui chút nào cả.” ( edit lại ) Tôi đã từng trốn tránh và chống cự. Nhưng nó đổi lại được gì ? Tai trái của tôi bị đi/ếc và mất vài chiếc răng. Từ đó tôi hiểu rằng chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng. Bởi tôi vẫn muốn nhìn thấy cún con của mình, tôi không thể ch*t trên giường người khác được. Điều đó thật đáng x/ấu hổ.