Chương 10

10. Vì xin lỗi thay cho bọn nhỏ, Tấn vương bảo ta mời hắn ăn cơm, nhưng tiền trên người ta đều m/ua thức ăn cho bọn nhỏ, đành phải lui mà cầu thứ hai, m/ua thịt rau về nhà nấu cho hắn ăn. Tấn vương không ngờ cũng không chê, ngồi dưới tàng cây hòe lá cây tươi tốt hóng mát, uống trà thô, chờ ta nấu cơm. Cách một cánh cửa sổ, ta ngước mắt nhìn hắn một cái, hắn đang híp nửa mắt, hưởng thụ ánh chiều tà, cảm nhận được tầm mắt của ta, theo ta thấy Tấn vương cũng quay lại nhìn ta. “Sân này của ngươi không tồi, cây hòe cũng không tồi.” “Sân là bằng hữu tặng cho, cây hòe ước chừng đã lâu rồi.” Ta nói. Tấn vương nhếch môi không nói nữa. Nửa canh giờ sau, thức ăn được mang lên bàn, Tấn vương nhìn hai món ăn một món canh. “Cách làm thịt kho tàu của ngươi, cũng không thường thấy.” Ta gi/ật mình, lại cười nói: “Học của sư phụ” Tấn vương nhìn ta một cái, nhai kỹ nuốt chậm ăn, chợt nghĩ đến cái gì, đưa cho ta một phần hồ sơ. Bên trong là hắn tra về thân phận mười lăm người của Thất gia ao. “Có vấn đề gì?” Tấn Vương hỏi ta. “Ngài x/á/c định, tuổi tác và thông tin của người trên đó đều chính x/á/c chứ?” Ta hỏi hắn. Hắn gật đầu, rất chắc chắn. “Nếu là như vậy, trong mười lăm bộ h/ài c/ốt kia, tình huống xươ/ng cốt có khác biệt với tin tức ngài tra được.” Ta lầm bầm lầu bầu. “Nói như thế nào?” “Trên hồ sơ này, nữ tử trẻ tuổi nhất là Lưu Diệu, hai mươi tuổi, thân phận là hòa ly về nhà, đã kết hôn chưa sinh.” Tấn vương tiếp nhận hồ sơ lật xem, lại ngước mắt nhìn ta. Ta tiếp tục nói: “Trong mấy bộ h/ài c/ốt nữ tính kia, chỉ có một nữ tính phù hợp với tuổi này, nhưng nữ nhân này đã từng sinh con, vả lại ta đoán, nàng ấy đã sinh không chỉ một người.” “Cho nên ngươi nghi ngờ, tin tức bản vương tra được bản khám nghiệm tử thi mà ngươi đưa ra, nhất định có một cái sai lầm.” “Ti chức không thể sai được!” Ta nói. Hắn thật sâu liếc mắt nhìn ta một cái, nói với Trường Lâm canh giữ ở cửa: “Đi điều tra một chút, trước sau thời gian xảy ra vụ án Thất gia ao, gần đó có nữ tử hai mươi tuổi, đã kết hôn đã sinh mất tích báo quan hay không.” Trường Lâm lên tiếng trả lời mà đi, vả lại trở về cũng rất nhanh. “Vương gia, tra được, 5 năm trước một ngày trước khi Thất gia ao xảy ra án *diệt môn, thôn kế bên báo một án mất tích, nữ tử mất tích họ Vương, hai mươi tuổi, dưới gối một đứa nhỏ ba tuổi, một con gái chín tháng.” Tấn vương nhìn về phía ta, lông mày hơi nhíu lại. “ Vị nữ tử tên là Lưu Diệu này, cũng không có ch*t, vả lại nàng rất có thể là hung thủ chân chính của vụ án diệt môn Thất gia ao??” Ta gật đầu. Lưu Diệu gi*t Vương thị, cũng cất giấu mười lăm th* th/ể, đ/á/nh lừa dư luận, để cho mọi người cho rằng, nàng cũng ch*t ở bên trong trận “Án diệt môn án” này. Tấn Vương uống ngụm trà, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt từ từ đầu hướng ta, ộ ra vẻ quan sát cùng nghi ngờ: “Tiểu sư phụ, bổn vương có thể tin tưởng ngươi sao?” Ta nhíu mày, cũng nhìn về phía hắn. Ngón tay thon dài của hắn, cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu: “Thịt này, là cách làm của người Bắc Mãng.” Ta không nói chuyện. “Tiểu sư phụ,” Hắn ỗng nhiên nghiêng người về phía trước, đem thịt đặt vào trong bát của ta: “Ngươi... là người Bắc Mãng phải không?” Ta không phản đối lời nói của hắn. “Mấy đứa nhỉ và người nhà ngoài cửa thành kia, đều là người Bắc Mãng.” Ta đề phòng mà nhìn về phía Tấn Vương. “Còn nữa, mấy năm trước Lục Chiêu bị bắt, ngươi dễ dàng trà trộn vào quân doanh Bắc Mãng c/ứu hắn ra. chuyện đó bổn vương lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi một nữ tử là làm sao làm được, hôm nay ngươi cho đáp án.” “Bởi vì ngươi là người Bắc Mãng, biết nói tiếng Bắc Mãng, cho nên ngươi vào quân doanh, dễ như trở bàn tay.” Ta rũ mắt cũng không nhìn hắn, lại có thể rõ ràng cảm giác được, người đối diện bàn, đã mơ hồ lộ ra sát ý. “Hơn nữa, ngươi c/ứu Lục Chiêu từ đầu tới cuối đều là mưu kế của người Bắc Mãng các ngươi?”