Chương 11

Không khí ngưng trệ, không biết qua bao lâu, ta ngước mắt nhìn thẳng Tấn vương. “Vương gia nói không sai, ti chức là người Bắc Mãng..” Tấn vương đối với câu trả lời của ta không có chút ngoài ý muốn, hắn ngồi trở về, dựa lưng vào ghế dựa, ý tứ sâu xa nhìn ta, chờ ta nói tiếp. “Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.” Ta tiếp tục nói. Tấn vương cười lạnh một tiếng, chỉ vào hồ sơ trên bàn. “Bổn vương đã điều tra quá khứ của ngươi, lúc Lục Chiêu làm Đại Lý Tự, ngươi đã hỗ trợ hắn giải quyết bảy vụ án lớn năm xưa, khi ngươi phá án thái độ tích cực cố gắng, năng lực cũng sâu không lường được.” “Nhưng lần phá án này, thái độ của ngươi mất hết hứng thú, biểu hiện cũng bình thường không có gì lạ.” Tấn Vương lạnh lùng nói: “Vì sao?” Ta vẫn không nói gì. “Tiểu sư phụ!” Âm thanh của Tấn vương trở nên càng lạnh hơn: “Mười lăm người này là gian tế của người Bắc Mãng, ngươi biết chứ? Cho nên ngày đó bổn vương cố ý hỏi ngươi, có tò mò vì sao bổn vương lại rất chú ý đến vụ án này không, ngươi nói ngươi không biết.” “Ngươi không nói, không phải không biết, mà là không muốn nói hoặc là không thể nói.” “Ngươi có biết, những gian tế này nhiều năm như vậy, tại Đại Chu ám sát bao nhiêu quan viên? Hiện nay, trong triều đình Đại Chu, đều có người của bọn họ.” Tấn Vương nói.