Chương 2

Nửa tháng trước, tôi đã c/ứu Trần Diễn trong một con hẻm gần nhà. Lúc đó, em bị mấy tên c/ôn đ/ồ vây khốn, khuôn mặt đẹp đẽ dính đầy m/áu. Sau khi đưa em về nhà, không hiểu sao em cứ bám riết lấy tôi. Em nói mình là trẻ mồ côi, trước đó làm thêm ở quán bar vô tình đắc tội với bọn c/ôn đ/ồ kia. Để tôi cho ở lại, Trần Diễn chủ động đảm nhận nội trợ. Giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp. Tay chân nhanh nhẹn khác thường. Đêm đó, em khẩn khoản nài nỉ tôi với vẻ đáng thương. "Anh ơi, anh cho em ở lại đi." "Em ăn ít lắm, tuyệt đối không làm phiền anh đâu." "Anh cứ coi em như đứa em trai, sai việc gì em cũng làm hết..." Không hiểu sao, tôi đã đồng ý. Có lẽ vì từ nhỏ tôi cũng là đứa trẻ mồ côi. Nhìn thấy em, lòng dạ bỗng mềm lại. Hoặc giả, do vẻ ngoài của tôi quá hung dữ, Trần Diễn là người duy nhất từ trước đến nay dám đến gần tôi. Thế là Trần Diễn ở lại. Nhưng tôi vốn quen sống một mình lâu rồi. Giờ đột nhiên có người ở cạnh, cảm thấy đâu đâu cũng không thoải mái. Như lúc này đây. Hơi ấm từ cơ thể Trần Diễn xuyên qua lớp vải pyjama. Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối om. Trong người âm ỉ nóng ran. Đột nhiên, một cái chân đặt lên bụng tôi. Cả người tôi lập tức cứng đờ. Bên tai văng vẳng hơi thở đều đều của Trần Diễn. Hẳn là em đã ngủ say rồi. Cổ họng tôi khô khốc, cẩn thận gỡ chân em khỏi bụng mình. Ai ngờ người bên cạnh đột nhiên cựa mình. Gắng lắm mới kìm được cơn muốn ch/ửi thề. Chui ra khỏi phòng trong tình cảnh thảm hại, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Đóng sập cửa phòng tắm, tôi vặn vòi sen. Nước lạnh dội xuống người, các cơ bắp co rúm lại. Ngọn lửa nóng rực trong người dần ng/uội đi. Vừa rồi, tôi đã thực sự có cảm giác với một tên đàn ông. Bao năm nay dù chưa từng có bạn gái, nhưng tôi chắc chắn mình không phải gay. Hay tại dạo này nhịn lâu quá, bị người ta chạm nhẹ đã không chịu nổi? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là nguyên nhân này rồi. Tắm xong, tôi không dám trở về phòng mình nữa. Đành quay sang phòng của Trần Diễn ngủ tạm một đêm.