Chương 13
Bởi vì ta không yêu nam chính, lại được lấy nam phụ, cho nên ta tuy là nữ chính truyện ngược lại không bị ngược.
Ngược lại, nam chính bệ/nh tật của truyện ngược, vì yêu đương không có n/ão nên sau khi mất đi người yêu liền đ/au khổ, buồn rầu uất ức, tinh thần sa sút.
Tuy nhiên, ta cũng không biết hắn ta bắt đầu yêu ta từ lúc nào.
Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng, hắn ta thích được ng/ược đ/ãi .
Càng m/ắng khó nghe, thì hắn ta càng thích.
Sau này, nghe nói, có người bắt chước ta, m/ắng Tiêu Trường Minh vô cùng tàn tệ để thu hút sự chú ý của hắn ta.
Nhưng rồi cũng không có kết thúc tốt đẹp.
Hắn ta nói: “Trên thế gian này, chỉ có duy nhất một mình Liên nhi mới có thể m/ắng bổn vương!”
Đừng nhắc đến ta, cám ơn!
Ta cùng thái tử phản diện đã sống rất hạnh phúc!
Sau khi ta và Tiêu Trường Hành thành hôn được nửa năm, Giang Vận Tiên bỏ trốn cùng tên thư sinh nghèo đã quay về.
Tỷ ấy người đầy bụi đất, dung nhan tiều tụy, mặc bộ trắng, nhìn trông g/ầy gò yếu đuối, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã tỷ ấy trước phủ Tấn vương.
Tình cờ hôm đó, xe ngựa ta đi qua phủ Tấn vương, Tiêu Trường Minh cũng định ra ngoài.
Thế là ba người bọn ta không hẹn mà gặp.
Các tình tiết drama ngay lập tức phát triển.
Giang Vận Tiên thấy ta đeo vòng vàng trang sức, dung nhan rạng ngời, liền trong mắt ánh lên tia gh/en tị.
Giọng nói ngọt ngào êm dịu, gọi Tấn vương: “Vương gia!”
Dù gì đi nữa, bạch nguyệt quang của Tiêu Trường Minh thành ra bộ dạng thế này, thì hắn ta hiển nhiên là người đ/au lòng nhất.
Hắn ta lập tức đỡ tỷ ấy đứng dậy, “Tiên nhi, nàng sao vậy? Sao lại ra bộ dạng này?”
Giang Vận Tiên bắt đầu ra vẻ đáng thương, tội nghiệp của kẻ bị hại.
“Ban đầu, là do Liên nhi nói, muội ấy thích vương gia ngài, c/ầu x/in thiếp nhường lại vị trí Tấn vương phi cho muội ấy, thiếp từ nhỏ đã rất thương đứa em gái này, nên đã đồng ý với muội ấy.”
“Không ngờ nó lại phái người lừa b/án thiếp, hại thiếp phải lưu lạc bên ngoài.”
Tiếp đó, tỷ ấy bổ nhào ra phía trước xe ngựa, “Muội muội, chuyện trước đây ta có thể không tính toán, ta cũng không cần muội trả lại vị trí Vương phi cho ta, ta chỉ c/ầu x/in muội cho ta làm thiếp thất, thông phòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tấn vương điện hạ là được…”
“Ây da, bẩn ch*t đi được! Đừng có chạm vào ta!”
...
Giang Vận Tiên vô cùng uất ức, “Muội muội, sao muội lại nói năng như thế? Thận phận và vị trí hôm nay của muội đáng ra là thuộc về ta…”
Hồng Đậu giờ đây đã là nữ quan quản sự Đông cung, vị thế nay đã khác xưa nhiều.
Cô ta bước lên cho Giang Vận Tiên một bạt tai.
“To gan! Chủ tử nhà ta là trắc phi của Thái tử, không phải là Tấn vương phi gì đó!”
“Giang cô nương, xin cô tự trọng, nếu không, chuyện này đồn đến tai Thái tử, sợ là cô sẽ không có kết quả tốt!”
Nguyên chủ vốn dĩ là người yếu đuối, thường bị b/ắt n/ạt, nên nha hoàn của cô ấy cũng thường bị Giang Vận Tiên hà hiếp.
Thấy nha hoàn của nguyên chủ dám t/át mình, Giang Vận Tiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hồng Đậu! Sao ngươi dám? Ta là đại tiểu thư, ngươi không nhận ra ta à?”
Hồng Đậu cao ngạo hất cằm, hừ một cách kh/inh thường.
“Lão gia và phu nhân có nói, không có đứa con gái bỏ nhà theo tình nhân, đã sớm trục xuất cô ra khỏi cửa!”
“Hiện tại phủ Thượng thư chỉ có một mình chủ tử nhà ta là tiểu thư đích nữ.”
Tiêu Trường Minh thấy Giang Vận Tiên bị đ/á/nh, vô cùng đ/au lòng, muốn tìm bọn ta nói lý lẽ.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Tiên nhi dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của nàng!”
Ta rất lười để nói những lời vô bổ với hắn ta, bắt đầu đi/ên cuồ/ng spoil tình tiết câu chuyện.
“Ngài cho rằng, vì sao tỷ ấy quay về?”
“Tỷ ấy bỏ trốn cùng tên thư sinh nghèo kia, hắn ta cũng không phải kẻ lương thiện gì.”
“Thời gian đầu, hai người tỷ ấy dựa vào số tiền tr/ộm được mà sống yên ổn mấy tháng, thế nhưng tên thư sinh đó mặt ngoài thì thật thà, nhưng sau lưng lại thích c/ờ b/ạc, gái gú, rất nhanh số tiền đó đã bị hắn ta tiêu sạch.”
“Tiêu sạch tiền, chủ n/ợ tìm tới cửa, thư sinh đó b/án tỷ ấy luôn.”
“Thứ tỷ đáng thương của ta, một cánh tay vàng ngọc mà vạn người gối lên, đôi môi đỏ kia vạn người nếm qua.”
“Hôm nay, khó khăn lắm mới trốn thoát được, vừa trở về là đến tìm Tấn vương ngài ngay, vương gia cũng đừng phụ tấm lòng si mê của tỷ ấy!”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, ta phá cười lên với giọng cười phản diện, rồi cho xe ngựa rời đi, để lại Tiêu Trường Minh hóa đ/á đang hắc hóa và Giang Vận Tiên.
Hồng Đậu: “Nương nương, Thái tử điện hạ hôm nay tuần doanh trở về.”
Ta: “Hay lắm! Mau quay về tìm Thái tử nhà ta thôi, haha!”