Kể từ hôm đó, các ngôi làng xung quanh dần dần bắt đầu gọi nơi chúng tôi sống là “Làng Thiếu Nữ.”
Mỗi sáng thức dậy, đều có thể nhìn thấy những bóng dáng thiếu nữ bận rộn qua lại khắp nơi.
Những bé gái đáng yêu ríu rít cả ngày bên bờ sông, vừa chạy nhảy vừa cười đùa.
Đứa bé gái nhà họ Ngô cũng đã lớn hơn chút, mặt mũi trắng trẻo, dễ thương như búp bê sứ, ai nhìn cũng yêu quý.
Người ta đều nói, Làng Thiếu Nữ là nơi giỏi nhất trong việc chế tác gốm sứ.
Mỗi người ở đây đều có tay nghề khéo léo đến kinh ngạc.
Rất nhiều người từ nơi xa tìm đến, chỉ để m/ua bằng được những mẫu mới nhất.
Mà tất cả những điều này… đều xuất phát từ cuốn bí thuật mà mẹ tôi để lại.
Từ kỹ nghệ chạm khắc cho đến cách tráng men khi dùng vào con đường khác, lại cho ra kết quả hoàn toàn khác biệt.
Nếu năm xưa mẹ tôi có thể nghĩ đến điều đó, có lẽ bà ta cũng đã có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn nhiều.
Một ý niệm lệch lạc có thể khiến cả đời rơi xuống vực sâu.
“Em gái, đừng ngồi đó nữa. Ngoài trời lạnh rồi, mau vào ăn cơm đi.”
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, bụng tôi bắt đầu réo lên “ùng ục.”
“Dạ chị… em vào liền đây.”
HẾT!