Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 10

Tôi đến muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn. Khi tôi đẩy cửa vào, hai người bên trong cùng lúc đứng dậy. Tôi gật đầu chào Tần Chính, rồi theo bản năng nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh cậu ấy. Ấn tượng đầu tiên về cô ta là có khí chất, mảnh mai, trắng trẻo, và cao ráo. Cô ta có vẻ gấp gáp, ánh mắt đầy kỳ vọng dõi về phía sau lưng tôi. Khi không thấy ai, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, đứng bật dậy: “Cảnh Trừng đâu? Chẳng phải cô nói anh ấy đang ở chỗ cô sao?” Tần Chính cũng nhìn tôi, chờ đợi. Tôi quay lại nhìn phía cửa: “Sao không vào? Đây là người quen của anh mà, Tần Chính và Đào Ninh.” Lục Cảnh Trừng dừng chân ở cửa, do dự không bước vào. Nghe thấy cái tên đó, trên mặt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Đào Ninh?” Ngay lập tức, người phụ nữ phía sau lao tới, đẩy tôi ra. Khi chỉ còn cách anh một bước, cô ta dừng lại. “Cảnh Trừng?” Cô ta chậm rãi bước tới, rồi bất ngờ lao tới ôm chặt lấy anh, vuốt ve khuôn mặt và khóe mắt anh, òa khóc nức nở. Tôi lạnh lùng quan sát màn kịch ly biệt gặp lại của họ “Anh đã đi đâu vậy! Anh làm em sợ chết khiếp! “Sao anh lại lặng lẽ biến mất như vậy? Anh biết em đã tìm anh đến phát điên không!” Lục Cảnh Trừng rõ ràng bị sốc, giơ tay lên đầy chống cự, đẩy cô ta ra: “Cô bị điên rồi à, Đào Ninh? Mau buông tôi ra!” Đào Ninh không chịu buông, cứ ôm chặt lấy eo anh như thể đang ôm lấy báu vật mất rồi lại tìm thấy, vừa ôm vừa khóc lớn: “Em sợ chết đi được! Anh có biết không! “Tại sao anh lại thành ra thế này?” Lục Cảnh Trừng không đẩy nổi cô ta, gương mặt dần trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, lớn tiếng quát: “Đào Ninh! Buông tôi ra! Cô đang làm cái gì vậy?” Ánh mắt anh chuyển sang cầu cứu tôi, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm khiến anh phải nhờ đến Tần Chính: “Tần Chính, cậu bị đơ rồi à? Mau giúp anh kéo cô ta ra đi!” Tần Chính lúc này mới lên tiếng, bước tới an ủi Đào Ninh. Phải mất một lúc lâu, cảm xúc của cô ta mới dịu xuống và buông anh ra. Cô ta nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được, đôi mắt không rời khỏi Lục Cảnh Trừng. Lục Cảnh Trừng mím chặt môi, nét mặt đầy cảnh giác và khó chịu. Anh lùi về phía tôi, phủi nhẹ vạt áo như thể muốn phủi sạch bụi bẩn, rồi khẽ hỏi: “Vợ ơi, cô ta bị điên à?” Đào Ninh nghe vậy, lại bật khóc: “Em không điên…” Tần Chính kéo ghế: “Ngồi xuống rồi nói chuyện đi.” Đào Ninh đã ly hôn và mắc chứng trầm cảm, thậm chí đã cố gắng tự tử vài lần. Thời gian đó, Lục Cảnh Trừng vẫn chưa ly hôn với tôi, nhưng anh thường xuyên đi công tác, và điểm đến luôn là Bắc Kinh. Sau này tôi mới biết từ chú của anh, Lục Thiên Quân, rằng anh đã lừa dối tôi. Anh không quay về vì công việc mà là để đưa Đào Ninh đi khám bệnh. Trong nước không chữa được, anh đưa Đào Ninh ra nước ngoài điều trị. Cả những năm qua, họ còn cùng nhau đi du lịch khắp nơi và không hề trở về. Trong căn phòng này, chỉ có Đào Ninh mới biết rõ tình trạng của Lục Cảnh Trừng. Cô ta cứ khóc mãi, trong tiếng nức nở đứt quãng kể lại mọi chuyện. Gần đây, khi bệnh trầm cảm tái phát, cô ta đã tự mình về nước trong một chuyến du lịch, bỏ lại Lục Cảnh Trừng mà không nói một lời. Lục Cảnh Trừng đã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng biết được cô ta đã về nước và lập tức lên máy bay trở về. Còn tại sao mọi chuyện lại đổ bể, tại sao Lục Cảnh Trừng bị tai nạn và mất trí nhớ, cô ta không rõ. Nghe như một câu chuyện hư cấu. Đào Ninh cúi đầu, lau nước mắt, trông vô cùng đáng thương: “Xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi.” Cô ta tiến tới gần tôi: “Cảnh Trừng, chúng ta…” Lục Cảnh Trừng như thấy ma quỷ, vội đẩy ghế đứng dậy tránh xa Đào Ninh. Mồ hôi rịn đầy trán, mặt tái nhợt. “Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi sao có thể vì cô mà ly hôn với Giản Khê, bỏ rơi vợ con mình?” “Em… nhưng đó là sự thật, anh chỉ quên nó thôi.” Đào Ninh lại tiến thêm một bước, nhưng bị Lục Cảnh Trừng quát lớn đuổi đi, “Cô đừng lại gần! Nhìn thấy cô tôi rất khó chịu!” Anh quay người, một tay nắm chặt cổ tay tôi: “Chúng ta đi, anh không tin bất cứ lời nào cô ta nói, em cũng đừng tin!” Chưa đi được hai bước, Lục Cảnh Trừng đột nhiên loạng choạng, rồi bất ngờ ngã xuống trước mặt tôi.