Chương 9
Khi còn hẹn hò với Lục Cảnh Trừng, tôi đã từng nghe đến cái tên Đào Ninh.
Lần đó, tôi tình cờ bắt gặp anh trò chuyện với bạn bè.
“Cô ấy sắp kết hôn rồi, lấy một gã người nước ngoài.”
“Anh biết.” Giọng nói của Lục Cảnh Trừng vang lên, “Anh không dự lễ cưới đâu, không có thời gian. Nhờ cậu chuyển giúp quà cưới hộ.”
Người kia cười trêu chọc: “Thật cam lòng sao? Bỏ qua rồi à? Nữ thần mà anh thầm yêu bấy lâu đã không chờ anh, giờ lại gả cho người khác!”
Giọng của Lục Cảnh Trừng có vẻ hơi bực tức: “Tránh ra chỗ khác đi!”
Lúc anh đẩy cửa bước ra, vừa hay chạm mặt tôi. Trong khoảnh khắc, biểu cảm của anh có chút gượng gạo, vì biết rằng tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại ấy.
Nhưng chẳng ai nói gì, anh cũng vờ như không có gì xảy ra.
Tôi ôm đầy mối nghi ngờ trong lòng, dần dần biến thành sự bất an, nghi thần nghi quỷ mỗi ngày.
Chúng tôi đã từng cãi nhau vì chuyện này, thậm chí tôi đã đề nghị chia tay. Lúc đó, Lục Cảnh Trừng đã làm gì?
Ồ, anh ấy giống như một đứa trẻ hư, cứ ôm chặt lấy tôi, thở dài: “Đúng là hồi còn trẻ có chút rung động mơ hồ, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
“Hơn nữa, anh đã bỏ qua từ lâu rồi. Nếu thật sự thích cô ấy, anh sẽ chỉ thầm yêu thôi sao? Cô ấy đi nước ngoài chứ có phải lên trời đâu, mua vé máy bay có gì khó khăn?
“Anh không giải thích vì nghĩ rằng chuyện chẳng có gì quan trọng. Đem ra nói với em, em lại nghĩ ngợi nhiều hơn.”
Tôi đã bị thuyết phục, nhưng không ngờ cuối cùng chính cái tên “chẳng có gì quan trọng” Đào Ninh lại trở thành nhát dao chí mạng đâm vào tôi.
Chiều tà buông xuống, đèn bắt đầu sáng lên. Tiếng kéo ghế của tôi đánh thức Lục Cảnh Trừng đang ngủ trên sofa.
Anh mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cố gượng ngồi dậy, dụi đầu và ngáp dài. Anh bước đến bên tôi, theo thói quen đưa tay ra định nắm tay tôi: “Anh làm sao mà ngủ quên mất vậy? Vợ ơi, tối nay ăn…”
Tôi không đáp lại, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng. Nhận ra điều gì đó, anh chớp mắt vài lần, vẻ mặt dần trở nên tỉnh táo hơn và thu tay lại.
“Tinh Tinh đâu rồi? Không phải chúng ta đi đón con sao?”
Anh cố gắng tìm đề tài để nói chuyện, lẽo đẽo theo sau tôi.
Lúc đó đã hết giờ làm việc, công ty yên tĩnh.
Tôi nhấn nút thang máy: “Tinh Tinh ở với bạn rồi.”
“Lục Cảnh Trừng,” tôi nhìn thẳng vào anh, “anh không muốn biết tại sao chúng ta ly hôn sao?”
“Tôi sẽ dẫn anh đi tìm câu trả lời.”
Nhận ra điều gì, sắc mặt Lục Cảnh Trừng đanh lại: “Câu trả lời gì? Anh không muốn đi đâu.”