Tôi đã tìm kiếm chồng mình suốt bao năm mà không hề biết anh đã chết từ năm năm trước.
Anh chết trong tay người chú mà anh coi như cha ruột, chết trong ngôi nhà nơi anh lớn lên, và xác anh bị dìm dưới hồ, nơi mà ngày bé anh từng vui đùa.
Một người đã vạch trần vụ giết người bị che giấu này. Cảnh sát tìm thấy hài cốt của anh dưới hồ nhà họ Lục, và lần theo từng manh mối để tìm ra kẻ đồng phạm đã giúp phi tang xác. Họ cũng tìm được Đào Ninh, nhân chứng của vụ giết người, và cả bản sao của đoạn băng ghi hình tại hiện trường.
Họ không cho tôi xem tài liệu vụ án, cũng không cho tôi nhìn hài cốt của anh, chỉ an ủi rằng người đã chết thì không thể sống lại, bảo tôi phải mạnh mẽ vì con.
Tôi cúi đầu, chẳng nghe thấy lời họ nói.
Chỉ khi còn lại tôi và Tần Chính, tôi mới dám kéo cậu ta lại, thì thầm hỏi: “Đây có phải là kế hoạch của cậu và Cảnh Trừng không?”
Cậu ta sững lại, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi mỉm cười với cậu ta: “Làm sao Cảnh Trừng có thể chết được? Một tháng trước chúng ta còn gặp anh ấy mà, đúng không?”
Tần Chính có vẻ bối rối: “Giản Khê, chị đang nói gì vậy?”
Nhận ra phản ứng của cậu ta không đúng, nụ cười của tôi dần tắt: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Chẳng phải một tháng trước, cậu và Đào Ninh đã gặp Cảnh Trừng ở Giang Thành sao?”
Tôi vội vàng lấy điện thoại, lục tìm những tin nhắn, nhưng không còn gì cả. Ảnh, video, tin nhắn đều biến mất, thậm chí cả những tin nhắn mà hàng xóm gửi cho tôi cũng không còn.
Tôi lục lọi khắp các album, kiểm tra lịch sử cuộc gọi, tìm kiếm cuộc trò chuyện trên WeChat một cách điên cuồng.
Không có gì, hoàn toàn không có gì!
Tôi bắt đầu hoảng loạn, vội tìm lại cuộc gọi từ Lục Cảnh Trừng ở bệnh viện và thông báo của cảnh sát.
Tần Chính đứng bên cạnh, cẩn thận gọi tên tôi: “Giản Khê?”
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi nắm lấy tay cậu ta, giọng run rẩy: “Có lẽ điện thoại của tôi đã bị tấn công. Cậu có lưu lại tin nhắn không?”
Cậu ta đưa điện thoại cho tôi xem, khuôn mặt căng thẳng: “Chị có lẽ đã nhớ nhầm gì đó rồi.”
Không có! Tất cả dấu vết về việc Lục Cảnh Trừng đã quay lại đều bị xóa sạch, như thể có một cục tẩy đã xóa bỏ mọi dấu vết của anh.
Tôi hoảng loạn, nói to: “Một tháng trước cậu đưa Đào Ninh về Giang Thành, tôi đã dẫn Cảnh Trừng bị mất trí nhớ gặp cậu. Cậu quên rồi sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cậu ta, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng tôi. Tôi đẩy cậu ta ra, run rẩy tìm số của Thiệu Lâm.
Không sao, không chỉ có mình tôi gặp anh, Thiệu Lâm đã gặp, và Tinh Tinh cũng đã gặp ba mình.
Rất nhiều người đã nhìn thấy, chắc chắn có ai đó có thể chứng minh cho tôi.
Nhưng khi Thiệu Lâm bắt máy, cậu ấy lại cẩn thận hỏi: “Cậu sao vậy? Tôi… gặp Lục Cảnh Trừng lúc nào?”
Tôi không tin nổi, hét lớn: “Cậu đập đầu vào đâu à? Ngay tại văn phòng, tôi còn giới thiệu hai người gặp nhau, Lục Cảnh Trừng còn nói mấy lời kỳ quặc nữa!”
Thiệu Lâm im lặng không nói gì. Tôi ôm đầu đau nhói, bồn chồn đi đi lại lại trong phòng: “Anh ấy đã trở về, hoàn toàn khỏe mạnh trở về, sao các người lại không nhớ? Các người đang hợp tác lừa tôi sao?
“Thiệu Lâm, cậu giúp tôi xem lại camera an ninh của khu chung cư, hoặc tìm tài liệu ở sở cảnh sát. Người có thể nói dối, nhưng máy móc thì không!”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì điện thoại bị Tần Chính giật lấy. Mắt cậu ta đỏ hoe, cậu ta ghì chặt lấy tôi: “Bình tĩnh lại đi, Giản Khê, chị vẫn còn Tinh Tinh!”
Tôi giật mạnh tay cậu ta ra, hét lên trong tuyệt vọng: “Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Năm năm rồi! Như thế vẫn chưa đủ sao? Tại sao các người lại giả vờ không nhớ gì cả? Anh ấy đã quay về, rõ ràng đã quay về!
“Nếu cái xác là anh ấy, vậy người mà tôi gặp là ai? Cậu nói cho tôi biết đi!”