Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 18

Cảm giác bất lực khi không tìm thấy Lục Cảnh Trừng năm năm trước như tái hiện lại một lần nữa. Tôi tìm kiếm dấu vết anh trở về khắp mọi nơi, ngay cả Tinh Tinh cũng ngơ ngác nhìn tôi: “Ba đâu ạ?” Cảnh sát Giang Thành, bệnh viện, tất cả đều phủ nhận. Camera công ty, camera khu nhà, không nơi nào có bóng dáng của Lục Cảnh Trừng. Trí nhớ của tôi như lệch lạc với thế giới này, Lục Cảnh Trừng dường như chỉ trở về trong ảo giác của tôi mà thôi. Tôi không thể chấp nhận kết quả này, sao có thể là giả được? Anh ấy đã ăn cơm tôi nấu, ôm tôi vào lòng, sao có thể là giả được? “Tôi phải về Giang Thành, tự mình đi tìm anh ấy.” Tần Chính giữ tôi lại, giọng nói bất lực: “Tôi cũng không thể chấp nhận kết quả này, nhưng Giản Khê, chị như vậy thì Cảnh Trừng có thể sao yên lòng?” “Lục Thiên Quân vẫn chưa bị kết tội.” Cậu ta đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình là một bức ảnh, chiếc nhẫn cưới quen thuộc được đặt trong túi niêm phong có đánh số, giọng Tần Chính nghẹn lại, “Anh ấy vẫn luôn chờ em, đón anh ấy về nhà.” Tôi đề nghị muốn gặp Lục Thiên Quân. Lục Thiên Quân đã chính thức bị khởi tố, ông ta độc đoán, kiêu ngạo, ngông cuồng, nóng nảy, thích kiểm soát mọi thứ. Động cơ giết người của ông ta rất đơn giản, trong lúc kích động đã ném gạt tàn vào gáy Lục Cảnh Trừng đang quay lưng về phía mình. Gạt tàn trúng gáy, Lục Cảnh Trừng ngã xuống đất, máu chảy lênh láng, giãy giụa hai cái rồi tắt thở. Lục Thiên Quân không gọi cấp cứu, ông ta đứng cạnh thi thể của cháu mình, châm một điếu thuốc, sau đó quyết định phi tang xác. Đào Ninh là tình nhân của ông ta, cô ta đã chứng kiến toàn bộ vụ giết người, giúp ông ta phi tang xác, dựng lên một màn kịch lừa thiên hạ. Dù sao Lục Cảnh Trừng cũng đã rời khỏi giới thượng lưu Bắc Kinh, anh chẳng còn gì, người vợ xuất thân bình thường không có gì uy hiếp, sẽ không ai truy cứu tung tích thực sự của anh. Lục Thiên Quân một tay che trời, thậm chí còn điên cuồng đến mức ném thi thể xuống hồ nước ngay trước cửa phòng ngủ. Ông ta đeo còng số tám ngồi trên ghế, vẻ mặt giả tạo, hối hận nói: “Lúc đó tôi quá kích động, không kiểm soát được cảm xúc, vừa ném xong đã hối hận rồi, nhưng đã không còn kịp nữa…” Tôi không thể nghe thêm được nữa, mất kiểm soát lao đến đánh ông ta như điên dại: “Anh ấy coi ông như cha ruột của mình! Sao ông có thể xuống tay được! Súc sinh, súc sinh! “Tại sao không cứu anh ấy! Tại sao không cứu anh ấy!” Giọng tôi khàn đặc: “Sao ông nỡ lòng nào ném anh ấy ở nơi đó? Anh ấy là người sạch sẽ như vậy, sao ông nỡ lòng nào để anh ấy ngâm mình trong bùn tanh hôi thối suốt năm năm trời!” Mọi người vội vàng kéo tôi ra, tôi chợt nhớ đến tối hôm đó, Lục Cảnh Trừng nói anh ấy thất hứa là vì sao, lời cuối cùng anh ấy để lại cho tôi năm năm trước là: 【Chờ anh về nhà ăn cơm tối.】 Vì vậy, tôi ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận được một cuộc điện thoại, khi tiếng chuông cửa vang lên, người mở cửa chính là anh. Nhưng Lục Cảnh Trừng không thể trở về nữa, linh hồn anh ấy bị giam cầm dưới đáy nước tối tăm, đau đớn gào thét trong suốt thời gian dài đằng đẵng, không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy. Kể cả tôi. Tôi bị ghì chặt, mặt áp vào mặt bàn lạnh lẽo, không thể kìm nén tiếng khóc nức nở.