Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 19

Quy trình pháp lý vẫn chưa kết thúc, tôi vẫn chưa thể đưa Lục Cảnh Trừng về nhà, tôi cũng không dám nhìn thấy thứ gọi là hài cốt, tôi sợ mình sẽ phát điên mất. Anh đã đau đớn, tuyệt vọng đến nhường nào. Trở về Giang Thành, ngày ngày tôi đều sống trong hoảng hốt, luôn cảm thấy Lục Cảnh Trừng vẫn còn ở nhà. Lúc ăn cơm, tôi cảm thấy anh ấy ở bên cạnh, lúc ngủ, tôi cảm thấy anh ấy ở bên gối, đôi khi lại thấy anh ấy và Tinh Tinh đang chơi đùa, hoặc đang đứng ngắm gió trên ban công. Tôi không kìm được gọi tên anh, nhưng anh không bao giờ đáp lại. Tinh Tinh gọi điện thoại cho Thiệu Lâm, con bé nói mẹ con bé rất kỳ lạ, cứ nhìn vào không khí rồi gọi tên ba. Thiệu Lâm vội vàng đến nhà, ép tôi đến bệnh viện tâm thần khám. Khám xong đi ra, trên hành lang bệnh viện, tôi lại nhớ đến tối hôm đó, bảy giờ hai mươi chín phút, tôi đã gặp anh ấy, người đã mất trí nhớ ở bệnh viện. Mọi người thấy đấy, tôi vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết thời gian. Rõ ràng anh ấy đã trở về bên tôi, nhưng tất cả bọn họ đều phủ nhận. Như thể đó chỉ là giấc mộng hoang đường của riêng tôi, đến giờ tôi vẫn không muốn tỉnh lại. Bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi, về đến nhà, tôi ném tất cả vào tủ, không ai hiểu, tôi không phát điên, tôi chỉ đang bị mắc kẹt trong hành lang thời gian, nơi có bóng hình mờ ảo của anh ấy. Tôi mất ngủ triền miên, soi gương thấy sắc mặt mình nhợt nhạt khó coi, bạn bè đến nhà thăm hỏi, không kìm được hỏi dò tôi: “Giản Khê, hay là chúng ta ra ngoài giải khuây một chút.” Tôi ôm cốc nước, ngẩn ngơ hỏi: “Đi đâu?” Tinh Tinh đang chơi đồ chơi trên thảm, con bé ngẩng đầu lên nói với tôi: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi.” Nhà? Trong đầu tôi như có thứ gì đó đâm vào, nói đến nơi có thể gọi là nhà, nơi đầu tiên tôi nghĩ đến chính là căn nhà nhỏ hơn tám mươi mét vuông, đầy đủ tiện nghi mà tôi và Lục Cảnh Trừng đã an cư lạc nghiệp ở Giang Thành. Năm Tinh Tinh lên ba, tôi theo công ty chuyển đến nơi ở hiện tại, rất ít khi quay lại đó. Nơi đó là chiếc nôi hạnh phúc nơi giấc mơ về tương lai bắt đầu, cũng là nơi khiến cuộc đời tôi trở nên tan vỡ. Tôi lái xe lang thang trong thành phố, không mục đích, tâm trí trống rỗng, không biết bằng cách nào đã đến dưới tòa nhà đó. Ngồi trong xe rất lâu, tôi mở cửa bước xuống. Khoảnh khắc mở cửa, vô số hình ảnh quá khứ ùa về. Lúc chuyển đi, tôi không động đến bất cứ thứ gì ở đây, vuốt ve đồ vật cũ, bên tai toàn là giọng nói của anh: 【Giản Khê, để ảnh lên nóc tủ tivi được không? 】 【Nắng đẹp quá, sáng mùa đông nằm sưởi nắng ở cửa sổ kính, chúng ta có thể nuôi một con mèo. 】 【Từ đây đến biển chỉ cần lái xe mười mấy phút thôi. 】 【Giản Khê, em hãy đồng ý gả cho anh!】 Cốc đôi trên bàn, bàn chải đánh răng đôi trong phòng tắm, bức tranh anh vẽ treo trên tường, quần áo treo cạnh nhau trong tủ. Trong ngăn kéo còn có phiếu siêu âm khi tôi mang thai Tinh Tinh, trên đó có nét chữ của Lục Cảnh Trừng: Giản Sâm. 【Vợ à, em nói xem con sinh ra sẽ giống ai nhỉ? 】 【Sau này con bé hư, anh sẽ tịch thu bình sữa của nó! 】 【Không có, làm gì có chuyện giấu em, gần đây anh hơi mệt thôi. 】 【Em nghĩ gì vậy, được rồi… Thật ra không phải đi công tác, anh về Bắc Kinh một chuyến, nhà họ Lục có chút chuyện. 】 【Em ngoan ngoãn ở nhà, giải quyết xong anh sẽ về, haiz, vợ à, anh nhớ em lắm. 】 【Anh về nhà cũ một chuyến, không có gì thì sẽ bay chuyến chiều, tối về ăn cơm với em, chờ anh.】 Tôi ngồi bệt xuống đất, không kìm được bật khóc: “Lục Cảnh Trừng, Lục Cảnh Trừng!” Không có tiếng đáp lại, sẽ không bao giờ còn tiếng đáp lại nữa.