Chương 21
Cuối đông năm ấy, Lục Thiên Quân bị kết án tử hình với nhiều tội danh, Đào Ninh cũng phải vào tù vì tội đồng lõa.
Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng chúng tôi cũng được gặp lại.
Vào một ngày nắng đẹp, tôi đón Lục Cảnh Trừng trở về, một người cao một mét tám sáu, giờ chỉ còn là một chiếc hũ tro nhỏ bé trong vòng tay tôi.
Tôi đã hỏi thăm nhiều người, họ nói anh thích nơi ấm áp.
Tôi chọn một khu đất có ánh nắng mặt trời quanh năm. Ngày hạ táng, rất nhiều bạn bè của anh đã đến.
Trên bia mộ, tôi chọn tấm ảnh anh đẹp trai nhất, lông mày sắc nét, ánh mắt tràn đầy sức sống.
Tôi ngồi xổm xuống, dùng khăn tay sạch sẽ lau nhẹ khuôn mặt anh, khẽ nói: “Lục Cảnh Trừng, đi theo em, về nhà thôi.”
Tinh Tinh ôm một bó hoa, đặt trước bia mộ, giọng trẻ con ngây thơ an ủi: “Bố ơi, con và mẹ đều ở đây, sau này bố không cần sợ nữa, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Gió thổi nhè nhẹ, những cánh hoa rung rinh, như thể anh đang đáp lại.